Chương 212 Mặt Nạ Tàm Tùng
Chúng tôi đi bộ được khoảng mười phút, Nha Tử chỉ vào một cái cây rồi hỏi tôi, có phải dấu vết trên đó là do chúng tôi tạo ra không?
“Thế à…” Tôi cân nhắc một chút cũng không nhớ nổi, chúng tôi đã thống nhất sẽ đánh dấu bằng một chữ thập, trên cây kia quả thực cũng có một dấu khắc chữ thập. Nhưng đây chắc chắn không phải do tôi khắc, bởi vì tôi không khắc ra chữ thập lớn như vậy.
Nha Tử cau mày, như thể chữ thập kia có sức hấp dẫn rất lớn với anh ta, tôi khó hiểu hỏi lại Nha Tử, có phải chữ thập này có vấn đề gì không?
“Không có vấn đề gì, tôi chỉ không hiểu tại sao ở chỗ này lại bị khắc lên một dấu chữ thập mà thôi.” Nha Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói dọc theo đường đi chúng tôi cứ cách ba, bốn cây lại đánh dấu một lần, nhưng rõ ràng cái cây trước đó đã được đánh dấu rồi.
Hơn nữa, vết đánh dấu trước mắt này rõ ràng có chút khác biệt.
Tôi nhíu mày, vết khắc này chắc chắn do Côn Bố khắc, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
“Nhìn kỹ hẵng nói.” Nha Tử đi quay cái cây một vòng, tiếp đó chỉ vào phần rễ cây mà nói: “Cậu nhìn chỗ này đi.”
Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra nơi Nha Tử đã chỉ, chỉ cảm thấy phần đất ở đó hơi lỏng, như thể có ai đó vừa mới nhổ cây lên vậy.
“Không thể nào, dọc đường đi tôi và Côn Bố đều đi cạnh nhau, không có lý nào anh ta lại có thời gian để chạy đến đây đào đất cả.” Tôi khó hiểu mà vuốt cằm.
Nha Tử trực tiếp móc dao găm ra: “Ai quan tâm chứ, chúng ta cứ đào chỗ này lên trước rồi nói!”
Nha Tử nói đào là đào, tôi còn chưa kịp ngăn lại thì anh ta đã dùng dao găm đào ra một cái hố nhỏ trên đất rồi.
“Anh đừng có hấp tấp, chẳng may…” Tôi vừa định nói chẳng may ở dưới đó có bẫy hay gì đó, khéo cả hai lại bị sập bẫy.
Ai có ngờ tôi vừa mới nói được một nửa, ánh mắt của tôi đã bị thứ dưới hố hấp dẫn, đó là một con cổ trùng, nói đúng hơn là một con cổ trùng đã chết...
****3:
“Đây có phải là ảnh cổ của Côn Bố không?” Nha Tử hỏi một câu.
Nhưng anh ta căn bản không muốn tôi trả lời, bởi vì suốt chặng đường này chúng tôi đã gặp loại sâu nhỏ này quá nhiều lần, không thể nào không nhận ra được.
Lúc này tôi mới nhớ tới, vừa rồi khi đi được nửa đường, Côn Bố đã từng thả một con ảnh cố ra, mà sau đó khi anh ta dùng ảnh cổ để kiểm tra lão Yên, lại có một con khác chui ra từ trong cổ áo, con ảnh cổ trước đó không thấy đâu cả.
“Thực sự là tôi và anh ấy vẫn luôn đi bên cạnh nhau, giữa đường cũng chẳng tách ra.” Tôi bắt đầu không hiểu gì, chẳng lẽ giữa đường đi tôi xuất hiện ảo giác à?
Sắc mặt của Nha Tử lại thay đổi, anh ta kéo tôi quay lại: “Trọng điểm sai rồi, nếu đó thực sự là Côn Bố, vì sao anh ta phải che giấu hành động nhỏ này? Hơn nữa không phải đó chỉ là một con ảnh cổ đã chết thôi ư, sao anh ta còn phải đào hố chôn nó? Suốt cả hành trình này, có phải anh ta chỉ mất một, hai con ảnh cổ thôi đâu, cho nên…”
“Cho nên đây là lời cảnh báo của Côn Bố với chúng ta sao?” Tôi đột nhiên phản ứng lại.
Sau đó tôi chợt nhớ đến một vấn đề khác: “Nói như vậy, người vẫn luôn đi theo chúng ta không phải Côn Bố, mà là… Trát Tây ư?”
“Không đúng, ít nhất thì khi gặp chú thuyền trùng thì vẫn là Côn Bố, trong cơ thể Trát Tây không có độc, vì vậy bàn tay có màu trắng, mà lúc ấy Côn Bố lại cần lấy máu. Cũng không đúng, nói như vậy, lúc cứu chị Thu vẫn là Côn Bố, bởi vì suy cho cùng chỉ có anh ta mới có thể dùng máu mình để lấy độc trị độc.” Nha Tử nhanh chóng phân tích.
Tôi ngắt lời anh ta: “Không cần phân tích, nếu có thể tráo đổi, nhất định là từ khi mọi người trèo xuống vách đá rồi, bởi vì Côn Bố là người xuống cuối cùng.
Không sai, nếu muốn tráo mận đổi đào, cũng chỉ có lúc ấy mà thôi!
Tôi và Nha Tử liếc nhìn nhau, anh ta hoảng loạn nói: “Không được, chúng ta phải trở về ngay, ai biết được tên kia muốn làm gì, lão Yên và chị Thu căn bản cũng chẳng phòng bị anh ta.”
“Không cần, Trát Tây sẽ không làm gì chúng ta đâu.” Tôi ngăn Nha Tử lại, thấy anh ta vẫn chưa tin, tôi đành phải đem chuyện Trát Tây đã cứu tôi và lão Yên kể cho anh ta nghe, dù sao Trát Tây cũng chỉ bảo tôi đừng kể cho Côn Bố nghe thôi.
Nói tới đây, tôi chợt nhớ đến một sự kiện: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, vừa rồi khi tôi đi cùng “Côn Bố”, anh ta còn hỏi tôi có từng gặp Trát Tây hay không, nếu anh ta chính là Trát Tây, vì sao còn hỏi tôi câu ấy?”
“Cậu đã thấy Côn Bố chủ động hỏi cậu chuyện gì chưa?” Nha Tử cười lạnh một tiếng: “Câu hỏi ấy khẳng định là để thử cậu.”
Nghe Nha Tử nói thế tôi cũng cảm thấy rất có lý, nhưng tôi vẫn cho rằng Trát Tây hẳn sẽ không làm gì nhóm của lão Yên, nếu không anh ta cũng chẳng cần phải cứu hai người chúng tôi làm gì.
“Chúng ta cứ đi xem có thể quay trở lại đáy vực không đã! Nếu Côn Bố đã để lại lời cảnh báo cho chúng ta, vậy chứng tỏ anh ấy cũng đã xuống dưới này rồi, tạm thời hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi bình tĩnh phân tích lại một chút.