Chương 213 Mặt Nạ Tàm Tùng
Nha Tử tuy rằng vẫn lo lắng cho lão Yên, xong anh ta thấy tôi nói cũng không sai, vì thế chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi thêm được khoảng mười phút, tôi léo tay Nha Tử, vui vẻ nói: “Không thấy dấu vết đánh dấu nữa.”
“Nói như vậy, chúng ta đi về phía trước 10 phút, vậy nơi đó hẳn là nơi có vấn đề rồi?” Nha Tử cũng hưng phấn xoa xoa tay: “Còn may, tôi thực sự sợ chúng ta sẽ lại nhìn thấy mấy người lão Yên.”
Tôi gật đầu, tôi cũng sợ, bởi như vậy chứng tỏ là chúng tôi sẽ mắc kẹt ở đây, hoàn toàn không đi ra được.
“Bây giờ chúng ta nên trở về trước, hay là vẫn đi đến chỗ đáy vực?” Đến lúc này Nha Tử lại có chút do dự, anh ta cảm thấy Côn Bố có thể cảnh báo chúng tôi, vậy hẳn anh ta không có chuyện gì.
Nếu chúng tôi chạy đi tìm Côn Bố, liệu lão Yên có cho rằng chúng tôi gặp phải nguy hiểm, lại quay về tìm chúng tôi không?
“Bộ đàm còn dùng được không?” Tôi sờ sờ bộ đàm, nhưng gọi nửa ngày cũng chẳng thấy có ai đáp lại, trông tình hình này hẳn là chúng tôi đã vượt quá phạm vi kết nối.
Tôi và Nha Tử đứng ngây tại chỗ mất một lúc lâu, cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định quay về trước, chúng tôi muốn xem Trát Tây đang giở trò quỷ gì!
Sau khi chúng tôi trở lại con đường ban đầu, Nha Tử quấn thi thể của con ảnh cổ kia rồi mang nó theo, anh ta nghĩ thứ này cũng coi như là chứng cứ, dùng để phòng ngừa lúc Trát Tây không chịu thừa nhận.
Tôi thì cảm thấy rất kỳ lạ, với bản lĩnh của Côn Bố, hẳn là Trát Tây không thể nào âm thầm thay thế anh ta, trà trộn vào trong đội ngũ của tôi mới phải chứ.
Hơn nữa Côn Bố còn có thể cảnh cáo chúng tôi, lại khắc ra một cái dấu như vậy, chứng tỏ anh ta đã theo chúng tôi suốt quãng đường này, vì sao anh ta vẫn chưa chịu lộ diện?
Nhưng hiện giờ, những câu hỏi này không được trả lời tôi đành phải quay lại trước.
Ngay khi chúng tôi hội hợp với lão Yên, ông ấy lập tức chạy tới đón, hỏi chúng tôi thế nào rồi?
“Chúng tôi đi được khoảng mười phút thì không thấy vết đánh dấu nữa, cho nên nơi xảy ra vấn đề hẳn là đoạn đường cách đây mười phút.” Tôi trả lời một câu ngắn gọn, rồi quay sang quan sát phản ứng của “Côn Bố”.
Tuy nhiên mặt của anh ta vẫn vô cảm như cũ, nhìn chẳng ra điểm khác biệt nào.
Lão Yên chà tay: “Còn may, đây cũng không coi là bước đột phá gì. Hiện giờ chúng ta cùng nhau đi về phía trước, đi được tầm mười phút thì lại thử cách khác!”
Mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì, sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lát, chúng tôi lập tức lên đường.
Trên đường đi, tôi không tự chủ được mà liếc nhìn “Côn Bố” liên tục, đến nỗi anh ta cũng phải quay lại nhìn tôi, đến cuối cùng không nhịn nổi nữa, “Côn Bố” hỏi tôi bị làm sao.
“À, tôi chỉ muốn hỏi một chút về chuyện của Trát Tây…” Tôi hỏi trực tiếp.
Chỉ thấy khi anh ta nghe được câu hỏi về Trát Tay, mày khẽ cau lại: “Anh ta thì có gì hay mà hỏi.”
Tôi và Nha Tử đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy người trước mặt này hình như chính là Côn Bố, nhưng vụ ảnh cổ phải giải thích thế nào đây?
Lão Yên cũng chú ý tới hành động ăn ý của tôi và Nha Tử, ông ấy kéo tôi sang một bên, hỏi nhỏ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, tôi đã đem hết những phát hiện trên đường kể cho lão Yên nghe, ai biết được lão Yên lại cười to, khiến những người khác phải nhìn lại.
“Các cậu đúng thật là…” Ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu, rồi vẫy tay gọi Côn Bố: “Cậu nói cho tên nhóc này biết, người có thói quen chôn ảnh cổ trong tộc các cậu là ai?”
Sắc mặt của Côn Bố lập tức biến đổi, hỏi chúng tôi có phải đã gặp Trát Tây rồi hay không?
Trong dáng vẻ của lão Yên, tôi cũng biết được tám, chín phần là chúng tôi đã hiểu lầm rồi, vì thế tôi lập tức bảo Nha Tử đưa ảnh cổ đã được bọc kỹ ra, đồng thời cũng chỉ ra nơi đã chôn ảnh cổ.
Côn Bố nhìn cái xác, tỏ ra đau đầu, anh ta nói: “Đây là cổ trùng của Trát Tây, chỉ là không biết anh ta đã mai phục từ khi nào rồi.”
“Còn phải nói sao, nhất định là anh ta vẫn luôn vừa theo dõi vừa mai phục ở đây, đến cả vết đánh dấu cũng giống y như của chúng ta.” Nha Tử giận dữ nói, nhìn anh ta vẫn còn tức lắm, chắc hẳn là vì đã trách nhầm Côn Bố đây mà.
Côn Bố lắc đầu: “Chưa chắc được, Trát Tây cũng quen dùng vết đánh dấu hình chữ thập, chỉ có thể nói là trùng hợp thôi, tạm thời chúng ta cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã! Chuyện Trát Tây để sau hãy nói.”
Nói xong câu đó, Côn Bố đem xác của ảnh cổ cất vào trong ngực, rồi tiếp tục đi thẳng.
Tôi và Nha Tử không khỏi cảm thấy xấu hổ khi đã hỏi ra câu đó, cả hai đành phải cúi đầu ủ rũ đi theo Côn Bố.
“Là nơi này.”
Đi được thêm một đoạn nữa, tôi thấy lão Yên vẫy vẫy tay, hiển nhiên chúng tôi đã tới nơi rồi.
Tôi nhìn sang cái cây bên cạnh, đúng là trên thân cây có một vết khắc hình chữ thập.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tôi nhìn thấy phía trước rõ ràng có đường, nhưng lại không nghĩ ra cách gì có thể kiểm chứng được.
“Dùng cách này.” Lão Yên lấy một cuộn dây từ trong ba lô ra: “Trường An, tôi dùng dây thừng buộc quanh người cậu, sau đó cậu đi ra ngoài, nếu tôi cảm nhận được gì bất thường sẽ lập tức kéo dây, khi ấy cậu cũng phải quay lại ngay, hiểu chưa?”