Chương 320 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất
Khục khục...
Ngay khi nhóm người này đi ngang qua, nơi đám người giáo sư Hứa đang ẩn núp đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Dược Quán Tử đang che miệng ho kịch liệt, cho dù ông ấy có muốn im lặng thì làm sao có thể nhịn được cơn ho chứ?
Mà điều này cũng làm cho đám người kia ngừng lại, sau đó ánh mắt của cả đám đều đồng loạt nhìn về phía sau tảng đá rồi từ từ bước tới.
"Lão Yên, có cần xông thẳng lên không?” Tôi lo lắng hỏi, dù sao những người này có thể sẽ ăn thịt người.
Bởi vì ngay cả A Thanh lúc đó còn ăn cả chính mình mà!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lão Yên đột nhiên nhìn về phía tôi, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của ông ấy: "Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?”
Tôi sửng sốt, đồng thời nghĩ đến những gì lão Yên đã nói lúc chiều, cho nên việc căn cứ vào tình hình mà đưa ra quyết định là chuyện tôi ắt phải làm.
Tôi nhìn những người kia đang càng ngày càng gần đám người giáo sư Hứa, sau đó tôi lập tức hiểu ý của lão Yên, nếu lúc này vẫn không có người đưa ra quyết định thì hiện trường sẽ chỉ trở thành một mớ hỗn độn.
Nha Tử và Thương Thần liếc nhìn lão Yên trước, nhưng khi nhìn thấy ông ấy vẫn luôn nhìn sang tôi thì bọn họ cũng lần lượt biểu thị, tôi muốn làm thế nào thì bọn họ sẽ làm thế đó, điều này càng khiến tôi có áp lực rất lớn.
Nhưng nhóm người kia đã sắp đụng phải đám người giáo sư Hứa rồi, nên tôi cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà nói thẳng: “Tôi sẽ đánh lạc hướng chú ý của bọn họ, Thương Thần, anh nhân cơ hội này mang theo đám người giáo sư Hứa tới một chỗ khác, còn lão Yên và Nha Tử thì ở yên tại chỗ!”
****5:
"Được.” Lão Yên chỉ gật nhẹ đầu, cũng không nói cho tôi biết quyết định này có đúng hay không, nhưng tôi đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa, hai tay của tôi chống nhẹ lên trên vách núi rồi hướng về phía bọn họ hô to gọi nhỏ.
Giọng nói của tôi át đi tiếng ho khan của Dược Quán Tử, cho nên những người này lập tức quay đầu nhìn về phía tôi rồi đồng loạt đi về phía tôi, nhưng lúc bản thân nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu và tư thế kia của bọn họ thì tôi lại cảm thấy kinh hãi.
Tôi quay người chạy về phía ngọn núi, theo sau là những tiếng bước chân dày đặc, khi nhìn lại, vậy mà bọn họ cũng đang tăng tốc, khiến cho khoảng cách giữ chúng tôi đang nhanh chóng được rút ngắn.
"Đậu má, không phải anh nói tốc độ của bọn họ cũng không nhanh sao?” Tôi vừa chạy vừa chửi.
Nhưng không ai đáp lại tôi, tôi cũng hiểu rằng lúc này mọi người không thể phát ra âm thanh, cho nên tôi đành phải nhún vai một cái, động tác dưới chân cũng nhanh hơn.
Tôi nhớ phía trước khoảng một dặm có một khúc cua, mà nơi đó chính là cơ hội của tôi!
Tôi liếc mắt nhìn về phía sau, lúc nhìn thấy bọn họ cũng đang tăng tốc sau khi tôi tăng tốc, trong lòng không khỏi kêu khổ.
Nhưng tôi chỉ có thể chạy về phía trước, nếu lúc này dừng lại, chẳng phải chính mình sẽ bị bọn họ xé thành từng mảnh sao?
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, thậm chí tôi còn nghe được tiếng gầm trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng của bọn họ, cảm giác đó như thể nếu tôi không quay đầu lại nhìn, tôi sẽ nghĩ đang có một đám dã thú đang đuổi theo mình.
Không biết đã chạy được bao lâu, không khí ở trong phổi trở nên có chút loãng, nhưng cuối cùng tôi cũng nhìn thấy khúc cua đó.
Tôi liếc nhìn phía sau thêm lần nữa, rồi đột ngột tăng tốc, sau đó lại nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng mà nhanh chóng vượt qua khúc cua, rồi trượt thẳng xuống mép vách đá.
May mắn là ở rìa vách đá vừa hay có một vết nứt, nên tôi đã trực tiếp trốn vào trong đó, đồng thời dùng tay giữ chặt lấy mép vết nứt.
Tiếng bước chân ở phía sau càng lúc càng gần, cho dù bản thân rất cần hô hấp nhưng tôi vẫn cố nhịn lại, bởi vì nếu lúc này mà bị phát hiện thì chắc chắn chỉ có con đường chết!
Nếu những người này là kẻ thù thì còn tốt, bởi vì tôi có thể hợp lực đánh cược một lần, nói không chừng còn có cơ hội sống sót.
Nhưng nhóm người này hết lần này tới lần khác lại không phải, bọn họ không những không phải là kẻ thù mà còn là người chúng tôi cần giải cứu lần này, nên khi động thủ sẽ khó tránh khỏi bó tay bó chân.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khiến tôi không nhịn được mà lùi lại xa hơn.
Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại ở phía trên tôi, khiến tim tôi nhảy đến tận cổ: Liệu tôi có bị phát hiện không?
Sở dĩ tôi dám làm như vậy, đó là vì hiện tại trạng thái này khiến trí thông minh của bọn họ trở nên không đủ, nếu đủ, hành động này của tôi quả thực là đang tự tìm cái chết.
Cũng may không bao lâu thì tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, sau đó chậm rãi đi ngang qua, mà tôi lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chắc chắn rằng tiếng bước chân đã biến mất không thấy gì nữa, tôi mới mệt mỏi leo lên và ngồi yên tại chỗ đợi đám người lão Yên.
Tốc độ của mọi người không hề chậm, xem ra vẫn luôn theo sát phía sau, cho nên sau khi tôi ngồi dưới đất ổn định hơi thở thì mọi người cũng đến.
"Cậu không sao chứ?” Lão Yên quan tâm hỏi.
Tôi lắc đầu, lão Yên mỉm cười rồi vỗ vào vai tôi nói: "Tốt lắm, tuy đây là lần đầu tiên cậu đưa ra quyết định, nhưng cũng rất ra dáng."