← Quay lại trang sách

Chương 321 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất

Tôi gượng cười hai tiếng không biết nên nói gì cho phải, ngược lại là giáo sư Hứa lại cảm thấy không vừa mắt: "Lão Yên, nếu ông muốn khảo nghiệm thì cũng không cần phải vào lúc này. Lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Cậu ấy còn trẻ, ông cũng không nên nóng vội như vậy.”

“Lão Hứa, chỉ biết chiều chuộng giống như tên nhóc Nha Tử kia thôi là chưa đủ đâu.” Lão Yên cười ha hả, hiển nhiên không có để lời nói của giáo sư Hứa ở trong lòng.

Giáo sư Hứa bị ông ấy làm cho nghẹn không nói nên lời, dứt khoát xua tay: "Dục tốc bất đạt, ông muốn làm gì thì làm, đến lúc đó đừng có hối hận.”

“Cậu ấy sẽ không.” Lão Yên liếc nhìn tôi, sau đó bất chợt nói một câu làm tôi không thể hiểu được.

"Mọi người có đi nữa không? Nếu lại không đi thì đám người kia sẽ chạy xa." Thương Thần không kiên nhẫn nói.

Bị Thương Thần nói như vậy, mọi người mới có phản ứng, sau đó chỉ thấy lão Yên nhìn về phía trung đội trưởng Tiêu vẫn luôn đi theo chúng tôi, nói: “Cậu đừng đi theo nữa, bởi vì chuyện tiếp theo không phải là chuyện mà cậu có thể can thiệp vào được, chờ đến sáng mai chúng tôi sẽ đưa người cho cậu mang xuống núi."

Những lời này của lão Yên không được khách khí lắm, nhưng trung đội trưởng Tiêu biết mình lo liệu chuyện này không được tốt nên cũng không nói được gì, chỉ bảo chúng tôi cẩn thận rồi quay người bước xuống núi.

"Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu ta, bởi vì lòng tò mò của tên trung đội trưởng Tiêu này rất nặng, nếu không cảnh cáo thì cậu ta nhất định sẽ nhịn không được mà cùng đi theo! Nếu làm vậy thì có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý suốt đời, cho dù sau này có muốn tiếp tục làm cảnh sát vũ trang sợ là không làm nổi.”

Lão Yên vừa ra hiệu cho chúng tôi đi theo đám người ở phía trước vừa lên tiếng giải thích.

Tôi gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đuổi theo cước bộ của bọn họ.

Mặc dù nhóm người đó đi trước chúng tôi khoảng mười mét, nhưng chúng tôi cũng không dám theo sát quá gần vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ, cho nên chúng tôi cứ bám theo họ như vậy, ngay tại lúc mặt trăng lên đỉnh thì cuối cùng cũng đuổi đến đích.

“Là vị trí của chủ mộ.” Tôi nói một câu.

Trước đó Ninh Viễn đã từng nói cho tôi biết vị trí của khu chủ mộ nằm ở đâu, cho nên lúc này tôi mới có thể nhìn ra được.

Trước đó tôi luôn nghĩ bọn họ muốn đi đến hố chôn, nhưng bây giờ nghĩ lại hành vi đào bới của bọn họ trong hố chôn thì e rằng cũng là vì muốn đi đến chủ mộ.

"Xem ra vị hôn thê của Ninh Viễn nghe không lầm, lúc lão Cố gõ vang bộ chuông nhỏ thì bên trong chủ mộ đã truyền đến tiếng cộng hưởng!” Lão Yên nhìn chằm chằm vào đám người, sau đó nhíu mày lại.

Tôi khó hiểu nói không đúng, nếu nhóm người này có thể đi bộ từ chân núi đến vị trí của chủ mộ, vậy tại sao trước đó lúc còn ở trong hố chôn lại không thấy bọn họ có động tĩnh gì?

Không phải bọn họ đều không thể ra khỏi hố chôn sao?

Lão Yên giơ một ngón tay chỉ vào đầu tôi, khiến tôi lập tức hiểu ra, quả nhiên đúng như tôi vừa nghĩ, đầu óc của những người này không đủ thông minh.

Lúc bọn họ đang ở trong hố chôn, bởi vì bức tường kia rất có thể là tường mộ của chủ mộ, cho nên bọn họ chỉ biết cào tường, mà lúc này không có vật gì cản lại, cho nên bọn họ mới có thể tìm được chủ mộ.

"Thương Thần, cậu dùng tiếng súng đánh lạc hướng sự chú ý của bọn họ đi. Trường An và Nha Tử, hai người đi theo tôi đánh gục từng người một. Nhớ kỹ, cố gắng tấn công vào vị trí gần với lỗ tai của bọn họ, để bọn họ tạm thời mất đi thính lực.” Lão Yên ra lệnh.

Nha Tử ồ một tiếng: “Nhỡ đâu tôi vô tình làm bọn họ điếc luôn thì sao?”

"Cậu đừng bị bọn họ làm cho điếc là được!” Lão Yên trừng anh ta, sau đó tiếp tục ra lệnh: "Lão Hứa, ông chú ý quan sát phản ứng của bọn họ khi chúng tôi tấn công, còn Dược Quán Tử chuẩn bị chữa trị.”

“Hành động!"

Sau khi dặn dò mọi người xong, lão Yên phất tay rồi dẫn đầu xông tới, tôi và Nha Tử nhanh chóng đuổi theo, ngay tại lúc chúng tôi vừa tiến lên thì tiếng súng của Thương Thần cũng vang lên.

Mỗi lần phát súng của anh ta vang lên đều nằm ở các vị trí khác nhau, hiển nhiên là do anh ta vừa bắn súng vừa nhanh chóng xê dịch vị trí.

Nhóm người kia vốn đang đứng ở phía trên chủ mộ lập tức bị tiếng súng này thu hút, nhưng đúng lúc này, dường như có thứ gì đó ở bên trong chủ mộ đang kêu gọi bọn họ, khiến cho tiết tấu của bọn họ nhất thời có chút hỗn loạn.

Lão Yên làm ra vài thủ thế, tôi và Nha Tử gật nhẹ đầu rồi im hơi lặng tiếng đi tới phía sau đám người này, sau đó kéo ba người đứng gần với chúng tôi nhất ra xa, đồng thời nhanh chóng đấm ra một quyền vào bên tai bọn họ ngay trước khi bọn họ kịp giãy giụa.

Mà một quyền này đã làm cho bọn họ gần như mất đi mục tiêu, ánh mắt vốn đã đờ đẫn lại càng trở nên ngốc trệ, mà điều này càng làm cho lão Yên vui vẻ: “Có tác dụng!”

****6:

"Hóa ra là ông không biết nó có tác dụng hay không?" Nha Tử trầm giọng quát: "Lão Yên, ông còn nói Trường An, quyết định này của ông có thể đáng tin cậy một chút không?”