Chương 322 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất
“Sao cậu thích ý kiến thế? Nhanh, đừng lãng phí đạn của Thương Thần, đạn của cậu ta đều là loại đặc chế đấy.” Lão Yên trợn mắt nhìn Nha Tử rồi nhanh chóng lao về phía những người khác.
Tôi và Nha Tử cũng không nói nhảm, cùng phối hợp với tiếng súng hạ gục từng người một.
Nhưng lúc nhìn những người đang nằm trên mặt đất này, tôi lại cảm thấy có chút đau đầu: "Nên làm gì với những người này đây?”
“Cứ để vậy đi, Dược Quán Tử, lại đây.” Lão Yên hét lên, lúc này Dược Quán Tử mới chậm rãi bước tới.
Nhưng Thương Thần lại chạy tới trước cả ông ấy, hai cánh tay vừa chuyển là hai khẩu súng lục có ổ quay màu bạc trong tay đã quay trở lại bên hông, sau đó thấy anh ta tìm đại một người trong số đó rồi vỗ nhẹ vào mặt của đối phương: “Lãng phí mất một viên đạn của ông đây, chờ anh tỉnh lại, ông đây nhất định sẽ lột da của các người xuống.”
"Mỗi người một viên?” Lão Yên nhướng mày.
Thương Thần gật nhẹ đầu: “Là phúc khí của bọn họ.”
“Đúng vậy, cho dù có bị đạn của cậu bắn chết cũng là phúc khí của bọn họ.” Dược Quán Tử chậm rãi đi tới, vừa lúc nghe được lời nói của Thương Thần, khiến ông ấy không khỏi bật cười.
Thương Thần vỗ nhẹ lên bả vai của Dược Quán Tử: "Đúng thế, nếu có một ngày anh chịu đựng không nổi nhớ phải tìm tới tôi, tôi đảm bảo anh rời đi sẽ không cảm thấy chút đau đớn nào."
Dược Quán Tử vẫn mỉm cười, sau đó không thèm để ý tới anh ta nữa, mà ngồi xổm ở bên cạnh một người rồi từ từ kiểm tra.
"Bọn họ hoàn toàn không có phản ứng gì." Giáo sư Hứa cũng đi qua, Dược Quán Tử vừa kiểm tra vừa mở miệng nói: "Nhưng sau khi mọi người đánh bọn họ xong, bọn họ có tỉnh lại một lát.”
“Ông chắc chứ?” Sắc mặt của lão Yên lập tức thay đổi.
Giáo sư Hứa ừ một tiếng: “Nếu chỉ một hai người thì còn khó xác định, nhưng nếu tất cả bọn họ đều như vậy thì có thể chắc chắn.”
Lão Yên nhìn về phía chủ mộ: “Xem ra, ở trong đó đúng là có thứ không tầm thường!"
"Thứ gì lại thần bí như vậy, vậy mà có thể điều khiển hành vi của con người?" Nha Tử đẩy kính râm lên: "Hơn nữa, chủ mộ này vẫn chưa được khai quật.”
“Không thể nói thần bí được." Lúc này Dược Quán Tử đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa ho khan vừa đứng lên: "Chẳng qua là làm rối loạn tinh thần của bọn họ mà thôi. Hẳn là các anh đều biết đến thuật thôi miên phải không?"
Tất cả chúng tôi cùng gật nhẹ đầu: "Chẳng lẽ đây là thuật thôi miên?”
“Nói vậy cũng không đúng, chỉ là có hiệu quả giống với thôi miên mà thôi, thông qua âm thanh để điều khiển thần kinh của con người.” Dược Quán Tử giải thích:" "Hiện tại tinh thần của bọn họ đã bị một loại âm thanh kỳ lạ làm xáo trộn. Sau khi nghe thấy âm thanh này sẽ khiến bọn họ trở nên cáu kỉnh, tiếp đó là nóng lòng muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh đó, mà đây cũng chính là dáng vẻ mà chúng ta nhìn thấy.”
Tôi kinh hãi: “Nói như vậy, trong chủ mộ có thứ gì đó vẫn luôn phát ra âm thanh à? Nhưng tại sao chúng ta lại không nghe thấy.”
“Là bộ chuông nhỏ đó!” Giáo sư Hứa nói: "Những người đó đều nghe được âm thanh của bộ chuông nhỏ, cho nên bộ chuông nhỏ này hẳn là điều kiện để khởi động.”
“Đúng vậy." Dược Quán Tử lại gật nhẹ đầu: "Tôi chỉ có thể chữa khỏi vết thương bên ngoài cho bọn họ, về phần âm thanh kia thì còn phải tìm ra nguồn gốc mới được."
Lão Yên có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại và để Dược Quán Tử xử lý đơn giản cho những người này, đồng thời đứng ở phía trên chủ mộ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Dược Quán Tử xử lý vết thương cho những người này xong, lão Yên mới kêu Nha Tử đi vào làng gọi đám người Ninh Viễn chạy tới.
"Bọn họ thế nào rồi?" Ninh Viễn vừa đi tới đã lớn tiếng hỏi.
Nha Tử ở bên cạnh bị anh ta hét lớn như thế thì thấy không vui, nói: Hét cái gì mà hét? Bọn họ không chết đã là vạn hạnh rồi, sao thế, chẳng lẽ mới chớp mắt mà anh đã quên luôn dáng vẻ như cái xác không hồn của bọn họ rồi sao?"
"Không, không phải, tôi chỉ nhất thời quá khiếp sợ thôi." Ninh Viễn vội vàng xua tay.
Nha Tử hừ một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Lão Yên nhìn bọn họ, mày nhíu lại càng chặt: “Người của cậu quá ít, không ổn.”
“Ông muốn làm gì?” Ninh Viễn hỏi.
Lão Yên chỉ vào những người trên mặt đất, sau đó nói muốn bọn họ đưa đám người này xuống núi.
“Sao không để cảnh sát vũ trang trực tiếp đưa xuống?” Ninh Viễn cảm thấy kinh ngạc.
Lão Yên lắc đầu, cũng không giải thích: “Các cậu đi tìm thêm mấy dân làng có mồm mép cứng rắn, sau đó mỗi người cõng một người xuống núi, rồi ném thẳng cho trung đội trưởng Tiêu, nói là nếu lần này cậu ta lại làm hư việc, tôi nhất định sẽ trở mặt với cậu ta."
Mặc dù trong lòng của Ninh Viễn cảm thấy nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì, tự mình quay về làng rồi chọn ra mấy thanh niên khỏe mạnh tới, sau đó cõng bọn họ xuống núi.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi mang theo sự khó hiểu mà hỏi lão Yên tại sao lại phải rắc rối như vậy, trực tiếp nhờ trung đội trưởng Tiêu lái xe tới chở toàn bộ bọn họ đi không phải sẽ tiện hơn sao?
Xe của trung đội trưởng Tiêu cũng không đến nỗi lúc nào cũng có vấn đề mà?
"Cậu ta đang gạt chúng ta.” Lão Yên cười lạnh: "Vừa rồi lúc chúng ta đi tới sườn núi, có ai trong số mọi người nhìn thấy tảng đá lớn nào không?”