← Quay lại trang sách

Chương 468 Kim Thân Của Địa Tạng

Cô Tứ vừa nói xong những lời đó tôi liền cảm thấy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh tôi cũng chợt hiểu được, nếu cả lão Yên và cô Tứ đều cảm thấy hiện tại nó không phù hợp với tôi, vậy tôi có muốn cũng không thể cưỡng cầu.

Nhưng ai biết trước khi sự thất vọng của tôi mất đi, cô Tứ lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng tôi có thể tiết lộ một chút cho cậu trước.”

Tôi lập tức dùng ánh mắt tràn đầy tò mò mà nhìn anh ấy, mà anh ấy cũng không nói vòng quanh trực tiếp mở miệng nói: “Quyển Tham Lang này tượng trưng cho bốn tuyệt học của nhà họ Lưu cậu, mỗi một tuyệt học lại tương ứng với chòm sao khác nhau, sau khi nắm vững toàn bộ là có thể chân chính trở thành Hắc Linh Tinh Quan và kế thừa di chí của tổ tiên.”

"Bốn tuyệt học?" Con mắt của tôi đột nhiên sáng lên: "Có phải mỗi chòm sao tượng trưng cho một tuyệt học không?"

Cô Tứ “ừ” một tiếng: "Tôi chỉ có thể tạm thời nói từng đó cho cậu biết, sau khi chuyến đi đến núi Cửu Hoa này kết thúc, cậu lại đến hỏi tôi.”

"Cô Tứ cũng đi à?” Tôi hưng phấn hỏi, mặc dù tôi đã ở 701 lâu như vậy, nhưng ngoại trừ việc nhìn thấy thân thủ của cô Tứ vào một khắc cuối cùng trong mộ Tàm Tùng ra thì chưa từng nhìn thấy anh ấy ra tay.

Bây giờ nghe anh ấy nói như vậy thì hẳn là muốn ở cùng với chúng tôi suốt cả hành trình này, cho nên làm sao tôi có thể không vui được?

Cô Tứ gật nhẹ đầu: “Việc này rất quan trọng, lại có thế lực nước ngoài bức bách, cho nên tôi nhất định phải ra tay.”

Nói xong, anh ấy rời khỏi ký túc xá với vẻ mặt bình tĩnh và không vội vã, như thể anh ấy không quan tâm đến bất kỳ thế lực nước ngoài nào, tôi lập tức cảm thấy như mình đã có một trụ cột đáng tin cậy vậy.

Bản lĩnh của cô Tứ thì tôi cũng đã từng thấy qua, mặc dù mỗi một người trong 701 đều là kỳ tài, nhưng nếu thật sự đem ra bàn luận thì e rằng không có người nào là đối thủ của anh ấy, nếu có anh ấy đi theo chúng tôi thì ít nhất tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều!

****1:

Bên này cô Tứ mới vừa rời đi, đã có mấy cái đầu chen chúc trước cửa ký túc xá của tôi, người dẫn đầu đám nghe lén này là lão Yên không hề cảm thấy xấu hổ mà cười ha hả nói: “Trường An, cô Tứ thật sự coi trọng cậu đấy, chậc chậc.”

“Đúng vậy, tôi còn chưa từng nói chuyện với cô Tứ nữa.” Cô Thu không sợ phiền phức nói chen vào.

Nha Tử ở bên cạnh sờ soạng trên người tôi vài cái rồi lẩm bẩm: “Xin vía, xin vía......”

Đến cả Côn Bố, mặc dù đứng bất động ở đó với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt kia lại sáng lên không ít, chỉ là vì tính cách nên mới không xông lên mà thôi.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Tôi không nói nên lời, tuy rằng cô Tứ đúng là có lạnh lùng xa cách, nhưng bọn họ cũng không tới nỗi phải bày ra bộ dạng này chứ?

Lão Yên thở dài: “Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, cô Tứ vừa mới nói gì với cậu thế?”

“Mấy người không nghe thấy sao?” Tôi ngạc nhiên nói, chẳng lẽ một đám người này trốn ở bên ngoài không phải là nghe lén à?

Lão Yên cười hì hì nói: “Ai dám nghe lén cô Tứ chứ, không muốn sống nữa sao?”

Được rồi, một đám người này không nghe được gì, vậy mà ở đây phấn khích như thể nghe được gì hay ho lắm.

“Vừa rồi cô Tứ nói là chuyến đi núi Cửu Hoa lần này...” Tôi cố ý dừng một chút, trong ánh mắt chờ mong của bọn họ chậm rãi mở miệng: “Anh ấy muốn đi cùng chúng ta.”

“Thật sao?” Mắt Lão Yên sáng lên: “Lần này tốt rồi, có cô Tứ ở đây, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật!”

Tôi cau mày, tuy biết cô Tứ rất lợi hại, nhưng trước khi lên đường lão Yên chưa bao giờ nói những lời như vậy, xem ra anh ấy đã khiến ông ấy tự tin hơn nhiều.

“Trường An, trưa mai chúng ta sẽ chạm mặt 303 lần này cũng muốn đi núi Cửu Hoa, cậu cẩn thận một chút.” Sau khi hết phấn khích, lão Yên lại bắt đầu lo lắng cho tôi.

Tôi gật đầu: “Lần trước là do không phòng bị, lần này bọn họ lại đến thì thế nào tôi cũng sẽ cắn một miếng thịt của bọn họ!”

Ở đây cũng chỉ có tôi và lão Yên mới biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng tò mò của đám người Nha Tử, lão Yên mới giải thích toàn bộ sự việc cho bọn họ nghe.

“Thật là đám cháu trai!” Nha Tử mắng một câu: “Đám người này sao lại là bộ phận trọng yếu được nhỉ? Nếu không phải vì điểm này thì tôi đã lao tới đánh chết bọn họ từ lâu rồi.”

“Giết người là phạm pháp.” Lão Yên lạnh giọng nói.

Sau đó ông ấy dặn dò vài câu, nói là dù ngày mai có chuyện gì đi nữa thì trước tiên phải bàn chuyện hợp tác, lời của cô Tứ không phải không có lý, lần này chúng ta phải đi núi Cửu Hoa nên không thể lặng lẽ mà đi được.

Nếu truyền ra tin tức gì thì sẽ rất bất lợi cho công việc sau này của chúng ta, dù sao cũng vì lăng mộ nước Tăng mà suýt nữa chúng ta đã bị lộ hành tung.

Hôm đó lão Yên bận rộn không thấy tăm hơi, ông ấy nói lần này đi núi Cửu Hoa không phải chuyện nhỏ, ngoại trừ đồ vật trong mộ ra còn phải đề phòng thế lực bên ngoài, hơn nữa đột nhiên xuất hiện một đội trộm mộ kia nữa nên không thể không đề phòng được.

Thời gian thoáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau, nơi lão Yên hẹn gặp 303 vậy mà là tiệm thịt dê, tôi có chút không nói nên lời, gặp mấy người của 303 kia thì còn có thể ăn được nữa sao?