← Quay lại trang sách

Chương 469 Kim Thân Của Địa Tạng

Nhưng một câu nói của Nha Tử đã giải quyết được sự rối rắm của tôi, anh ta nói ông chủ quán thịt dê này quen với chúng tôi, Lưu đầu hói có muốn động tay động chân gì cũng không dễ đâu.

“Cô Tứ?” Chúng tôi vừa bước vào liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng khiến người ta chú ý, cô Tứ một thân đồ trắng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trước mặt đã bày một bàn thức ăn.

Nồi lẩu đang sôi sùng sục, nhưng anh ấy lại không hề động đũa, dáng vẻ thanh thoát nhưng lạnh lùng không hợp với xung quanh.

Lão Yên kích động bước tới, xoa xoa tay không nói nên lời.

“Ngồi.” Cô Tứ hất cằm, chúng tôi đều dè dặt ngồi ở một bên, nhìn anh ấy mà không biết nên nói cái gì, luôn cảm thấy chỗ như này là đang xúc phạm anh ấy.

Cô Tứ quét mắt nhìn chúng tôi một cái, cũng không nói gì, bàn chúng tôi bắt đầu rơi vào im lặng lạ thường, thu hút sự chú ý của rất nhiều vị khách khác.

Cứ như vậy qua hơn mười phút, sắc mặt lão Yên trở nên khó coi, bởi vì chúng tôi hẹn bên 303 là mười một giờ rưỡi, chúng tôi đã phải đến sớm hơn một chút, không nghĩ tới bọn họ lại dám đến muộn, đây rõ ràng là ra oai phủ đầu với chúng tôi!

“Ăn.” Cô Tứ tích chữ như vàng, là người nhấc đũa đầu tiên.

Có anh ấy mở đầu, chúng tôi cũng không câu nệ gì nữa, ăn vài đũa thì bầu không khí liền sôi nổi hơn, nhưng mà tôi để ý thấy cô Tứ quả thật chỉ ăn mấy cọng rau, nói vậy sở dĩ anh ấy động đũa cũng là sợ chúng tôi câu nệ.

Một bữa ăn như vậy, kim đồng hồ rất nhanh vượt qua mười hai giờ, sắc mặt lão Yên ngày càng kém, chỉ thấy ông ấy liếc mắt nhìn cô Tứ một cái, thấy đối phương không có vẻ gì là sốt ruột, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hừ, Lưu đầu hói chắc chắn là không biết cô Tứ ở đây, nếu không...” Lão Yên hả hê nói.

Cô Tứ nhấc mí mắt lên nhìn ông ấy một cái, lão Yên vỗ mạnh đầu: “Nhìn xem tôi đãng trí thật, cô Tứ sao lại ăn loại đồ ăn tầm thường này được chứ?”

Nói xong lão Yên nhanh chóng vọt ra ngoài, qua một hồi lâu ông ấy lại vọt vào, cười hì hì móc từ trong ngực ra một gói đồ rồi đẩy về phía cô Tứ.

Kẹo sữa thỏ trắng của tiệm quốc doanh sao?

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn gói đồ này, không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ kẹo sữa này không phải là thứ tầm thường à?

Hơn nữa tôi thật sự khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô Tứ ăn kẹo sữa.

Lão Yên đúng là không sợ chết, với bộ dạng này của cô Tứ thì tôi nghĩ anh ấy cũng chẳng cần ăn uống gì đâu, vậy mà lão Yên không chỉ mua kẹo sữa, còn dùng giọng điệu như dỗ trẻ con thế này, ông ấy cũng không sợ cô Tứ trở mặt.

Nhưng ngay lúc tôi đang chờ xem kết cục của lão Yên, chỉ thấy trên mặt cô Tứ hiện lên vẻ vui mừng, sau đó đưa tay nhận lấy gói kẹo, trong lúc tôi đang hoang mang mà mở ra, rất tự nhiên cầm lấy một viên bóc ra rồi cho vào trong miệng nhai, bộ dạng có thể nói là vô cùng thỏa mãn.

Vẫn là dáng vẻ thanh thuần pha với lạnh lùng như cũ, nhưng nhìn anh ấy ăn kẹo sữa hai má phồng lên, tôi cảm thấy không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Nhưng mà trong lòng tôi vẫn khiếp sợ không thôi, không nghĩ tới cô Tứ vô dục vô cầu này thế mà lại thích ăn kẹo sữa.

“Ui, thật ngại quá, trong bộ phận có một số việc bị trì hoãn nên bây giờ mới đến được.”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói đáng ghét......

Nói xong, Lưu Hàn Thu bước vào trong tiệm, theo sau ông ta là bốn người, Trường Không đương nhiên cũng nằm trong số đó, ba người còn lại ăn mặc cũng khá giống nhau, nhìn qua đều là dáng vẻ hống hách khinh người.

“303 bận quá mà.” Lão Yên hừ một tiếng, mông cũng không nhúc nhích, hai người bọn họ coi như là ngang cấp, nếu thật sự tính toán thì cấp bậc của lão Yên còn hơi cao một chút, cho nên Lưu Hàn Thu căn bản không có tư cách để lão Yên nghênh đón.

Dựa theo tính cách của lão Yên, kỳ thật cho dù cấp bậc có thấp hơn ông ta, thì ông ấy đi ra nghênh đón cũng không sao cả, nhưng dù sao cũng coi như đã trở mặt với 303 rồi, không cần công phu bề ngoài này.

Lưu Hàn Thu cười ha hả: “Đúng vậy, ai giống 701 suốt ngày bận rộn với mấy chuyện mờ ám chứ.”

“Phải không?” Cô Tứ đột nhiên mở miệng nói, anh ấy vừa nhai xong kẹo sữa trong miệng, còn đang định ăn thêm một cái nữa.

Nhưng khi nghe được lời này của Lưu Hàn Thu, động tác lấy kẹo bỗng dừng lại, hơi nhướng mi, thanh âm trong trẻo nhưng mang theo vẻ lạnh lùng.

Lưu Hàn Thu ngẩn ra, lập tức có chút sợ hãi: “Tứ... Cô Tứ, sao ngài cũng đến đây?”

****2:

Tôi thấy hơi buồn cười, bởi vì cô Tứ ngồi ở cuối cùng, phía trước còn có lão Yên với Nha Tử chen chúc nên Lưu Hàn Thu đương nhiên trong chốc lát không thể thấy được.

Vốn còn tưởng rằng anh ấy chỉ có chút danh tiếng trong đơn vị 701, bây giờ xem ra không phải như vậy.

“Ông không biết à?” Cô Tứ chẳng thèm cho ông ta chút mặt mũi: “Hẳn là hôm qua tôi đã nói cho ông biết rồi, thế nào, trí nhớ của ông bây giờ kém lắm rồi sao?”

Lưu Hàn Thu có chút xấu hổ, nhưng ông ta cũng không dám công khai gây khó dễ với anh ấy, đành phải khô khan giải thích vài câu, nhưng cô Tứ căn bản không nhẫn nại mà nghe, chỉ lạnh lùng đáp lời, khiến tôi vô cùng sảng khoái.