Chương 473 Kim Thân Của Địa Tạng
“Con mẹ nó ông nói ai mù đấy?” Lão Yên trực tiếp nổi giận, vỗ một cái bộp lên thùng xe, khiến thùng xe chấn động rung lên ba cái.
Lưu Hàn Thu nhìn chằm chằm bóng lưng Nha Tử, âm trầm nói: “Hừ, không phải người mù mà cả ngày đeo kính râm, tính giả làm thầy bói sao?”
“Thế tên đầu trọc như ông là giả làm hòa thượng sao?” Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp quăng ra một câu, lúc nghe được tiếng cười vang thì tôi mới phản ứng lại tôi vừa nói câu gì đó.
Nhưng tôi cũng không để ý, Lưu Hàn Thu nhục nhã Nha Tử như vậy, anh ta ở phía trước không nghe thấy, không có nghĩa là tất cả chúng tôi đều điếc.
Sắc mặt Lưu Hàn Thu đen kịt: “Người trẻ tuổi, tôi khuyên cậu nên thu liễm một chút, đừng đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.”
“Biết, còn không phải là bị các người hãm hại mà chết sao?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Thủ đoạn của chủ nhiệm Lưu, tôi đã sớm lĩnh giáo qua, thế nào, còn muốn cho tôi lĩnh giáo thêm một lần nữa sao?”
Lưu Hàn Thu cười lạnh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia giống như thuốc độc, tôi nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Kẻ thù đáng lo ngại nhất là kẻ địch ở trong bóng tối, trước kia tôi không biết đến sự tồn tại của 303, mới có thể bị ông ta tính kế đi vào, hiện tại biết rõ thủ đoạn của bọn họ, muốn hãm hại tôi lần nữa cũng không dễ dàng như vậy.
Trường Không người dường như không hề mở miệng từ lúc lên xe đột nhiên nói: “Cậu chính là Lưu Trường An?”
Tôi gật đầu từ chối cho ý kiến, anh ta đột nhiên mỉm cười nói: “Vậy cậu có biết Lưu Hàn Thu cũng là người của nhà họ Lưu không?”
“Không biết.” Tôi hừ một tiếng: “Đừng lôi kéo họ hàng xa với tôi, một mạch của nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi thôi, sao, các người còn muốn bám lấy làm thân thích à?”
Sắc mặt của Trường Không cũng không có biến hóa, chỉ cười nói đừng khiến họ hàng phải hận thù nhau, phải biết rằng nhà họ Lưu diệt vong không thoát khỏi quan hệ với 701.
Tôi mặt không đổi sắc nói: “Vậy anh nói xem, không thoát khỏi quan hệ thế nào?”
“Trường An, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn.” Lão Yên hoảng sợ ngăn cản, vốn tôi còn không có hứng thú, nhưng nhìn bộ dáng này của ông ấy thì lại càng có hứng thú.
Trường Không khiêu khích nói: “Sao nào, sợ rồi à?”
****4:
"Ông đây..." Lão Yên suýt chút nữa nhảy dựng lên, tôi túm chặt tay ông ấy, sau đó hất hất cằm về phía Trường Không, để cho anh ta nói tiếp.
Trường Không vẫn là bộ dáng mọi chuyện đều đang nắm trong tay: “Lưu Trường An, nhà họ Lưu làm cái gì, 70 làm cái gì, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Hơn nữa... tại sao cha cậu lại biết cô Tứ?”
“Nhiều chuyện.”
Trường Không vừa dứt lời, cô Tứ đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong góc đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo: “Thế nào, bây giờ ngay cả chuyện của tôi 303 cũng muốn can thiệp nữa à?”
Cô Tứ mặc dù lạnh lùng, nhưng kỳ thật anh ấy chỉ lạnh nhạt coi mọi việc không liên quan đến mình, có nhiều lúc cũng không cố ý áp bức người khác.
Nhưng lúc này anh ấy như bị người khác chạm vào vảy ngược, khí lạnh trên người khiến người ta không thể nhúc nhích, toàn bộ nhiệt độ trong xe đều giảm xuống thấp hơn bình thường mấy độ.
Trường Không đang chuẩn bị ra oai phủ đầu tôi lúc này mới nhớ tới cô Tứ cũng đang ở trên xe, bị anh ấy dọa sợ không dám lên tiếng, tuy rằng sắc mặt của anh ta không thay đổi, nhưng nắm tay của anh ta chợt nắm chặt đã biểu hiện sự khẩn trương của anh ta.
“Lưu Hàn Thu.” Cô Tứ đột nhiên gọi một tiếng.
Lưu Hàn Thu theo bản năng trả lời “có”, sau đó cảm thấy có chút mất mặt, cứng họng không muốn nói nhiều.
Cô Tứ mở miệng nói: “Tôn chỉ sáng lập 701 và 303 đều viết rõ ràng trong phòng làm việc của các ông, nếu không nhớ rõ thì trở về học thuộc thêm mấy lần đi.”
Nói xong, anh ấy lại nhắm mắt lại như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sắc mặt Lưu Hàn Thu lại trắng bệch, như thể lời nói vừa rồi của cô Tứ có lực sát thương rất lớn.
Lão Yên lại không có thời gian hả hê khi người khác gặp họa, ông ấy lo lắng nhìn tôi, muốn nói lại thôi, thật lâu sau chỉ thở dài một tiếng.
Tôi biết ông ấy muốn nói gì, thông qua phản ứng của ông ấy thì cũng có thể nhìn ra được lời Trường Không nói có tám phần là thật, nhưng tên Trường Không ngu ngốc này lại ngốc ở chỗ đều coi người khác là kẻ ngốc, tôi từ nhỏ lớn lên với cha, cha mình chết như thế nào tôi đều biết rõ ràng.
Ngoại trừ cha tôi, anh ta nghĩ tôi sẽ vì họ hàng chưa từng gặp mặt của nhà họ Lưu mà chống lại đám người lão Yên sao?
Nhà họ Lưu là người giữ mộ, 701 là người tìm mộ, nhất định sẽ có xung đột, nhưng tôi tin tưởng bọn họ sẽ không làm ra việc giết người.
Nhà họ Lưu bị diệt vong là bởi vì không ai có thể hiểu thấu đáo “Tinh Quan Yếu Quyết” mà thôi, dùng cái này để châm ngòi, Trường Không sợ là sốt đến hỏng đầu óc rồi đi?
Lão Yên nhìn vẻ mặt của tôi liền biết tôi không để bụng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Loảng xoảng!
Đúng lúc này, xe đột nhiên xóc nảy một trận, chúng tôi không hề phòng bị, suýt chút nữa ngã trái ngã phải.
Thật vất vả mới ổn định được cơ thể, chỉ thấy Nha Tử cầm lấy chỗ nối liền giữa thùng xe và ghế lái, sắc mặt vặn vẹo dị thường, gần như là gồng cổ liều mạng hét lên, tuy rằng không nghe được thanh âm, nhưng khẩu hình kia rất rõ ràng - - cứu mạng!