Chương 474 Kim Thân Của Địa Tạng
Cô Tứ đột nhiên cử động, ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải khép lại, chọc thẳng lên tấm bạt, như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng một lỗ, sau đó khí thế không giảm mà nắm cằm Nha Tử, dùng tay kia thò vào.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô Tứ đột nhiên rút tay về, một con sâu màu đen ngoằn ngoèo dài khoảng một ngón tay trong giống như giun đất đã bị cô Tứ ném xuống sàn xe, con sâu kia vừa muốn bật lên, đã bị anh ấy dùng một con dao nhỏ găm vào xe.
Biến cố đột ngột này làm cho tất cả mọi người đều im lặng, nhưng tiếng ho khan kịch liệt của Nha Tử đã làm cho chúng tôi kịp phản ứng lại.
“Nha Tử, cậu thế nào rồi?” Cô Thu trực tiếp xé tấm bạt, kéo Nha Tử vào thùng xe, lo lắng hỏi.
Nha Tử sợ hãi nhìn chằm chằm con sâu trên mặt đất, co người ở trong góc một lúc lâu cũng không nói gì, ngay cả tiếng ho khan cũng nhỏ đi không ít, xem ra là bị dọa không nhẹ.
Cô Thu an ủi vài câu, sau đó hỏi cô Tứ đó là sâu gì, sao lại ở trong thân thể của Nha Tử?
Vừa rồi chúng tôi đã thấy vô cùng rõ ràng, con sâu này được cô Tứ mạnh mẽ lôi từ trong cổ họng của Nha Tử ra ngoài, nếu như chậm một chút chắc hẳn nó đã chui vào trong bụng Nha Tử.
Nha Tử bị dọa gần chết, lắp bắp nói: “Tôi đang lái xe bình thường thì chợt thấy cổ họng ngứa ngáy. Lúc đầu tôi thấy không sao, nhưng đến khi tôi cảm giác được không thích hợp thì đã muộn. Tôi không có biện pháp tự mình giải quyết, chỉ có thể kêu cứu mạng, tôi không nghĩ tới...... Không nghĩ tới là thứ đồ như vậy.”
Sắc mặt của anh ta tái nhợt, hiển nhiên là cảm thấy không thể chấp nhận đối với việc rút ra được thứ như vậy từ trong miệng mình.
Lão Yên đen mặt, nói ghế lái của chiếc xe bán tải này bốn phía đều kín, sao có thể có sâu tiến vào, hơn nữa một con sâu lớn như vậy chui vào trong miệng sao Nha Tử chỉ thấy ngứa ngáy khó chịu được.
“Trời tối quá, có thể tôi không nhìn rõ.” Nha Tử xoa đầu, miễn cưỡng giải thích một câu.
Lúc này, người tài xế đang ngồi ở một bên đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào con sâu trên mặt đất rồi nói: “Đây là rắn tiên, nhất định là rắn tiên, lão Yên, chúng ta đã đắc tội nó, hay là nhanh chóng quay đầu đi! Đây là lời cảnh cáo của rắn tiên dành cho chúng ta.”
“Sư phụ Dương, ông nói bậy bạ gì thế hả?” Lão Yên quát lớn một câu.
Sư phụ Dương lại gấp đến độ giậm chân: “Lão Yên, tôi không biết ông làm nghề gì, nhưng xem bộ dạng của các ông chính là làm chuyện lớn, nhưng tôi thì không phải, tôi chỉ là một người dân bình thường, tôi còn muốn sống. Rắn tiên đến đòi mạng, nếu chúng ta đi xa hơn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Ông định làm gì?” Người hỏi chính là cô Tứ, thanh âm bình tĩnh của anh ấy làm chúng tôi nhẹ nhõm thở ra.
Sư phụ Dương đảo mắt nói: “Tôi phải về Yến Kinh, tôi không nhận công việc này nữa.”
Ông ta vừa nói ra lời này lão Yên đã đen mặt: "Sư phụ Dương, tôi tin tưởng ông nên mới tìm tới ông, ông lại quăng dây giữa đường cho tôi thế này mà coi được sao?”
Thật ra thì chúng tôi tự mình lái xe cũng không phải không được, chỉ là lão Yên lo lắng người của 303 sẽ giở trò, cho nên mới tìm một tài xế, như vậy cho dù xe có vấn đề gì, Lưu Hàn Thu cũng không thể mượn cái cớ này, chỉ là không nghĩ tới vẫn xảy ra vấn đề.
“Lão Yên, không phải tôi muốn nói đâu, nhưng mà tất cả chúng ta đều biết lái xe, ông cứ nhất quyết phải tìm người ngoài. Chậc chậc, bây giờ xảy ra vấn đề đi, ông nói xem phải đưa xe cho ông ta lái về hay là để cho ông ta từ nơi xa xôi như vậy đi bộ về?” Lưu Hàn Thu không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể gây rắc rối cho lão Yên.
Lão Yên cười ha hả: “Lưu đầu hói, ông khẳng định sư phụ Dương muốn rời đi sao?”
“Ha ha, thế nào, ông còn muốn bắt cóc ông ta à?” Lưu Hàn Thu dựa vào xe, bắt chéo chân, rõ ràng là muốn chờ xem chuyện cười của lão Yên.
Lão Yên cũng không để ý tới ông ta, chỉ hỏi sư phụ Dương muốn làm gì, hiện tại trước không có thôn sau không có nhà, chúng tôi không có khả năng đưa xe cho ông ta, cũng không thể thả ông ta xuống một mình nơi tối tăm không đèn đường này được.
"Không, tôi phải xuống ở đây, tôi không đi nữa, không đi.” Sư phụ Dương nói gì cũng không nghe lọt, nói xong câu này ông ta dùng hai tay hai chân muốn chạy ra khỏi xe.
Nhưng lại không thể chạy được, bởi vì cô Tứ đã nhẹ nhàng vươn tay túm lấy ông ta.
“Cậu làm gì vậy?” Sư phụ Dương thẹn quá hóa giận.
Tâm tình của cô Tứ vẫn không gợn sóng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ai sai ông làm vậy?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Sư phụ Dương đảo mắt, vừa nhìn đã biết là đang giả ngu.
Vừa nghe chúng tôi đã biết chuyện này gì đó không ổn, nếu vừa rồi chúng tôi không nhận ra, bây giờ nghĩ lại thì nỗi khổ mà Nha Tử phải chịu có phải là do con người gây ra?
****5:
Tôi liếc nhìn sư phụ Dương có tướng mạo bình thường trước mặt, bởi vì ông ta là do lão Yên tìm tới nên không ai để ý đến ông ta, dọc đường tôi chỉ đề phòng Lưu Hàn Thu và mấy người kia, lại không ngờ rằng ông ta sẽ lợi dụng sơ hở này!