Chương 502 Kim Thân Của Địa Tạng
Cô Tứ liếc lão Yên một cái, người sau lập tức kéo dãn khoảng cách ra với tôi, giống như là câu nói vừa rồi không phải là do ông ấy nói vậy.
“Đi thôi, nếu như không đoán sai thì chắc là Côn Bố đang ở phía dưới.” Cô Tứ nhìn xuống phía dưới một cái rồi dẫn đầu đi xuống.
Vừa nghe thấy Côn Bố ở bên dưới, tôi và lão Yên cũng bất chấp không tiếp tục tám chuyện lòng dạ của cô Tứ có nhỏ nhen hay không nữa, mà vội vàng đi theo cô Tứ đi xuống dưới, cô Thu và Nha Tử cũng đi theo sau.
Cầu thang không cao, chỉ đi mấy bước là đã tới được đáy, cô Tứ bước xuống đầu tiên đứng ở bên cạnh bậc thang, không biết là đang nhìn cái gì, mà mấy người Lưu Hàn Thu ngã xuống đang ở một chỗ cách cô Tứ không xa, co người thành một cục, không biết đã nhìn thấy thứ gì mà bị dọa tới run lẩy bẩy, cho dù là người điềm tĩnh như Trường Không thì sắc mặt cũng trắng bệch hơn không ít.
Nhưng, không có Côn Bố.
Kỳ thực bên dưới cũng to tương đương như bên trên, vì vậy chúng tôi liếc mắt nhìn hai cái là nhìn xong, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng đáp án ở bên miệng tôi lại không sao nói ra được.
“Vừa rồi mấy người nhìn thấy cái gì?” Lão Yên sốt ruột trực tiếp tóm lấy cổ áo Lưu Hàn Thu hỏi.
“Quỷ, có quỷ...” Lưu Hàn Thu nhìn lão Yên, nhưng thật ra hai mắt lại hoàn toàn không có tiêu cự, không biết đã xuyên qua lão Yên nhìn thấy cái gì mà lại bị dọa tới liên tục co người về phía sau.
Nhưng sao lão Yên có thể cho ông ta làm như vậy, lão Yên kéo ông ta trở lại, hung dữ nói: “Ông cho rằng tôi sẽ tin mấy lời quỷ quái của ông à? “Lưu đầu trọc, nói, vừa rồi rốt cuộc ông đã nhìn thấy cái gì, Côn Bố đâu?”
Nhưng mà Lưu Hàn Thu hoàn toàn không nghe thấy lão Yên đang nói gì, chỉ biết liên tục lặp lại một chữ -- Quỷ!
“Thôi đi lão Yên, ông ta thật sự bị dọa ngốc rồi.” Tôi nói một câu, cũng không phải là cảm thấy Lưu Hàn Thu đáng thương, chẳng qua là không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của lão Yên.
Ai biết lão Yên lại hừ lạnh một tiếng, nói nếu ông ta có thể bị dọa ngốc thì chức chủ nhiệm 303 đã làm uổng phí rồi.
Lão Yên vừa nói như vậy tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, không nói tới việc rốt cuộc Lưu Hàn Thu là người như thế nào, có thể ngồi trên vị trí chủ nhiệm 303 này lâu như vậy, còn ép hai thầy trò lão Yên tới đường cùng bậc này, thì dù sao cũng không nên có dáng vẻ hèn nhát như bây giờ.
“Tên Lưu trọc, ông đây nói cho ông biết, đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, nếu như ông muốn giả bộ thì ông đây không ngại đánh ông thành tên ngốc thật sự đâu.” Lão Yên vung một nắm đấm về phía Lưu Hàn Thu, hung dữ nói.
Tôi để ý thấy ánh mắt Lưu Hàn Thu hơi lóe lên, sau đó lại trở về dáng vẻ hèn nhát: “Thật, thật sự có quỷ.”
Bịch!
Lão Yên không nói hai lời, đấm thẳng vào ông ta, những người khác của 303 cho dù là đang giả bộ hay là không thì đều đang ở trạng thái cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn không kịp bảo vệ Lưu Hàn Thu.
Mà hiển nhiên một đấm này vẫn chưa thể làm lão Yên nguôi giận, ông ấy nắm chặt nắm đấm rồi trực tiếp đè lên trên người Lưu Hàn Thu, nện xuống hết đấm này tới đấm khác.
“Lão Yên!”
Mắt thấy sắc mặt của Lưu Hàn Thu càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng cô Tứ cũng lên tiếng, anh ấy lắc đầu với lão Yên, lúc này người sau mới khôi phục lại lý trí, thu nắm đấm lại rồi hừ một tiếng: “Tên Lưu trọc, ông cũng nói mấy người 701 chúng tôi đều là đám thô bạo, tốt nhất là ông chú ý một chút cho ông đây.”
“A.” Lưu Hàn Thu gian nan bò dậy, a một tiếng không rõ hàm ý.
Lúc lão Yên lại sắp không nhịn được mà đi qua đánh ông ta, ông ta mới nói chậm như rùa: “Tốt nhất mấy người mau chóng tìm được người tên gì gì nhỉ, Côn Bố? của mấy người đi. Nếu không, để muộn hơn thì tôi sợ thứ tìm thấy chỉ có một đống xương vụn mà thôi, không, có lẽ ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn.”
Lão Yên phải cố gắng nhịn lại lắm thì lúc này mới không vung nắm đấm lên người Lưu Hàn Thu một lần nữa, mà hít thở sâu mấy hơi để làm mình bình tĩnh trở lại, sau đó bắt đầu quan sat nơi có mấy mét vuông này: “Nhất định là Côn Bố đang ở đây, Trường An, Nha Tử, các cậu đều đi tìm thử!”
****2:
“Lão Yên, tại sao ông không sắp xếp nhiệm vụ cho tôi?” Cô Thu không vui nói.
Lão Yên nhìn cô ấy một cái, nói: “Tôi sợ cô vừa ra tay thì không qua bao lâu ngôi miếu này cũng sẽ sụp mất...”
Cô Thu nhún vai, cũng không thèm để ý lời lão Yên nói, mà cùng chúng tôi đi xem xét ở xung quanh.
Qua khoảng chừng mười phút, Nha Tử mặt ủ mày chau nói: “Hình như không có bất kỳ dấu vết của cơ quan nào, một nơi chỉ to có thế này cũng không thể nào giấu người được, lão Yên, có phải là chúng ta đã lầm rồi không?”
“Ý của cậu là cô Tứ đã nhầm?” Lão Yên đang kiểm tra một bức tường không có cái gì cả, nói mà chẳng quay đầu lại.
Dọa cho Nha Tử liên tục lắc đầu nói không phải là vậy, mình chỉ nói thế mà thôi.
“Cô Tứ đâu?” Lời của lão Yên lại làm tôi nghĩ tới gì đó, từ sau khi xuống đây trừ lần ngăn lão Yên ra thì cô Tứ chưa nói thêm gì cả.