Chương 503 Kim Thân Của Địa Tạng
Bởi vì anh ta vốn là người yên tĩnh nên chúng tôi cũng không chú ý tới, nhưng vừa rồi tôi nhìn qua nhìn lại thì phát hiện không biết từ lúc nào đã không thấy cô Tứ nữa!
Sắc mặt lão Yên bỗng nhiên thay đổi: “Tất cả tới bên cạnh tôi, mau!”
Chúng tôi không ai dám chậm trễ, tất cả đều chạy tới bên cạnh lão Yên đứng yên, còn mấy người Lưu Hàn Thu đương nhiên là không tin tưởng chúng tôi, vẫn còn ngồi lại ở chỗ cũ của bọn họ.
“Làm sao vậy?” Cô Thu cảnh giác nhìn xung quanh, phi đao ở trong tay đã ở trạng thái đợi dùng.
Thị lực của lão Yên giống như chim ưng, ông ấy nghiên cứu chỗ không lớn này một lần: “Không biết, nhưng tình hình rất không bình thường, cho dù cô Tứ có lợi hại hơn đi nữa, thì nếu ngài ấy có rời khỏi chỗ này thì cũng không thể nào làm chúng ta không nhận ra chút nào được, trọng điểm là ngài ấy không cần thiết làm như vậy, hiểu không? Ngài ấy không cần phải để chúng ta đều không biết ngài ấy đã rời đi.”
“Cô Tứ là đột nhiên biến mất...” Lão Yên thở ra một hơi.
Nói ở nơi chỉ to như thế này, cô Tứ đột nhiên biến mất, vậy mà chúng tôi không ai nhận ra được, như vậy chứng minh cái gì, chứng minh nơi này không hề đơn giản như chúng tôi tưởng tượng, rất có khả năng là đang ẩn giấu nguy hiểm.
Chúng tôi căng chặt thần kinh, nhưng Lưu Hàn Thu lại đột nhiên cười to hai tiếng: “Lão Yên ơi lão Yên, uổng cho ông là cao thủ trộm mộ, vậy mà ngay cả chút kỹ xảo này cũng không nhìn ra sao?”
Lão Yên hoàn toàn không thèm phản ứng lại ông ta, rõ ràng Lưu Hàn Thu biết gì đó, nhưng ông ta lại cứ không nói, giống như là nhìn chúng tôi sốt ruột thì ông ta có thể tìm được niềm vui vậy.
Chẳng trách lão Yên sẽ không nhịn được mà ra tay với ông ta, người như này đúng là làm người ta khó chịu.
“Nha Tử, cẩn nhận một chút.” Lão Yên nhíu chặt mày.
Nha Tử biết lão Yên đã bị Lưu Hàn Thu kích thích, thế là nghiêm túc gật đầu nói: “Lão Yên, ông yên tâm đi.”
Sau đó anh ta cũng không nói gì nữa, ánh mắt ẩn giấu sau kính đen xuyên thấu qua mắt kính, đặt cả căn phòng dưới mặt đất này vào trong mắt, qua một lúc lâu sau anh ta đột nhiên đi tới trước mặt mấy người Lưu Hàn Thu, bình tĩnh nhìn bọn họ không nói lời nào.
“Tên mù cậu muốn làm cái gì?” Lưu Hàn Thu nhíu mày, hỏi một cách vô cùng khó chịu.
Nha Tử ngẩng đầu lên, ngón tay gõ lên mặt đấy: “Chó ngoan không cản đường.”
“Cậu!” Lưu Hàn Thu tức giận nhìn anh ta, Nha Tử lại gõ lên mặt đất, ý trong đó không cần nói cũng biết.
Lưu Hàn Thu lạnh lùng hỏi lão Yên có quản lý thuộc hạ của mình hay không, lão Yên cười nhẹ nói: “Cả cái tầng hầm cũng chỉ còn chỗ mấy người là chưa kiểm tra, sao hả, mấy người không cho à?”
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Lưu Hàn Thu, vừa rồi khi cô Tứ biến mất, hẳn là nằm trong phạm vi tầm nhìn của bọn họ…
Tôi lập tức hiểu được gì đó, nhanh chóng đứng ở bên cạnh Nha Tử cùng anh ta nhìn chắm chằm Lưu Hàn Thu, nếu như ông ta khăng khăng không tránh ra, vậy chứng minh nhất định nơi này có điều mờ ám.
Nhưng mà suy nghĩ này của tôi vừa mới xuất hiện, vậy mà ông ta lại dứt khoát vỗ mông chạy lấy người, còn bảo những cấp dưới của ông ta cũng đi tới một bên khác.
Thấy ông ta như vậy tôi lại có chút nghi ngờ, lẽ nào là do chúng tôi đã nghĩ nhiều rồi sao?
“Lão Yên, lần này nếu ông vẫn không tìm được thì không thể trách chúng tôi đấy?” Lưu Hàn Thu khoanh tay đứng ở một bên, hoàn toàn quên mất vừa rồi ông ta còn bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.
Nhưng mà nhìn sắc mặt của mấy người Trường Không, tôi cảm thấy bọn họ thật sự đã nhìn thấy cái gì đó làm bọn họ kinh sợ, nhưng rất rõ ràng là không hề đáng sợ như bọn họ biểu hiện ra ngoài.
Nha Tử nhìn ông ta một cái, nói châm chọc: “Muốn che dấu cũng không cần dùng phương pháp ngu ngốc như vậy đâu?”
Sắc mặt Lưu Hàn Thu thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ không cảm xúc đứng bên cạnh nhìn Nha Tử thuần thục ấn một cái lên một chỗ lồi ở nơi bọn họ vừa mới ngồi.
Theo đó là âm thanh cạch cạch, mặt tường bên trái rút sang hai bên, tôi còn chưa kịp nhìn rõ tình huống bên trong thì đã nghe thấy tiếng Phật hiệu giống như chuông lớn.
“A di đà phật!”
Tôi có thể nghe ra ít nhất phải có mười mấy người mới có thể phát ra được âm thanh lanh lảnh như này, nhưng có vẻ lại giống như chỉ có một người phát ra.
Chính là âm thanh này!
Khi tôi ngủ tôi đã nghe thấy âm thanh này, mặc dù không vang vọng như bây giờ, nhưng mà giai điệu thì lại y hệt, nhất định là bọn họ.
“Chẳng lẽ trong ngôi miếu này thật sự có hoà thượng ở sao?” Lão Yên kinh ngạc nói.
Theo sau lời của ông ấy, khoảng chừng mười hòa thượng mặc áo tăng màu xám bước ra từ bên trong cánh cửa được mở ra, bọn họ nhìn chúng tôi chằm chằm, phảng phất như giây sau đó sẽ nuốt chúng tôi vào vậy.
Những người này quá gầy, gần như là gầy thành cái sào trúc, áo tăng rộng lớn khoác ở trên người bọn họ giống như lúc nào cũng có thể tuột xuống, một gương mặt gầy tới hõm vào, chỉ có đôi mắt lồi ra là còn có chút thần thái, nếu không, trực tiếp nói với tôi bọn họ là xác khô thì tôi cũng tin.