← Quay lại trang sách

Chương 505 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi quay đầu nhìn về phía ông ta, ông ta giống như đang nghe được thứ đáng sợ vậy, cả gương mặt đều vặn vẹo.

Thấy tôi còn đang do dự, cảm xúc của ông ta càng mãnh liệt hơn, nói: “Nhìn tôi làm cái gì, mau, ngăn ông ta lại, không thể để ông ta niệm xong được, ông ta đang niệm Đà La Ni!”

“Đà La Ni là gì?” Tôi ngỡ ngàng hỏi lại một câu, nhưng rõ ràng là Lưu Hàn Thu đã không muốn để ý tới tôi nữa, mà là gào về phía lão Yên.

Nói nếu như vẫn không ngăn lại thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Nói thật thì tôi vẫn còn ôm thái độ nghi ngờ với lời của Lưu Hàn Thu, ai biết được có phải là ông ta đang gài bẫy chúng tôi hay không chứ, tôi vẫn còn chưa quên giáo huấn của sư phụ Dương và kiểm lâm Thịnh.

Nhưng lão Yên lại không hề do dự, ông ấy xoay người đi tới bên cạnh Nha Tử: “Nha Tử, cậu dùng hết toàn lực!”

Tôi kinh ngạc nhìn về phía lão Yên, mặc dù loại tính cách kỳ lạ kia của Nha Tử đã được Dược Quán Tử giải quyết rồi, cũng không cần phải tháo mắt kính xuống mới có thể kích phát được năng lực.

Nhưng thật ra mỗi lần Nha Tử dùng hết toàn lực thì tính cách sẽ lạnh lùng hơn một phần không hề thay đổi, chẳng qua là chuyển biến tốt hơn một chút mà thôi.

Dù sao khi đó Dược Quán Tử đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi ông ấy chữa trị cho Nha Tử, cũng nói phải cho Nha Tử thời gian khôi phục, vì vậy nếu như không đến mức không còn cách nào, chúng tôi sẽ không bảo Nha Tử dùng hết toàn lực.

Nha Tử nghe vậy thì gật đầu, sau đó chỉ thấy anh ta giơ tay đẩy mắt kính, khí thế toàn thân độ nhiên thay đổi, giống như là một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ kiếm rồi đột ngột cắm vào tim của kẻ địch.

Anh ta dùng sức mạnh tạo ra một khe hở giữa đám Khổ Hạnh Tăng, một nửa người đã xông vào, Khổ Hạnh Tăng cũng phản ứng lại rất nhanh, lập tức có người đi lên muốn vá lại chỗ hổng đó.

Tôi lập tức phản ứng lại, cùng lão Yên một trái một phải ngăn lại động tác của Khổ Hạnh Tăng, dùng sức mạnh thô bạo đánh cho trận pháp loạn lên.

“Hừ!”

Một tiếng hừ nhẹ truyền vào trong tai, giống như là nặng ngàn cân, ép tới màng nhĩ của tôi chảy máu, ngay lập tức, tôi chỉ có thể nghe được âm thanh ù ù ù.

Giống như là mọi thứ xung quanh đều đã cách xa tôi...

Tôi giơ tay lên lau mặt, phát hiện không chỉ có tai, mà ngay cả khóe miệng tôi cũng tràn ra vết máu.

Mà rõ ràng lão Yên ở bên cạnh cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt của ông ấy trắng bệch, dưới mũi treo hai hàng vết máu, mặc dù thảm hại, nhưng nhìn thật sự rất buồn cười, nghĩ vậy, tôi cũng đã bật cười lên tiếng.

“Thằng nhóc thối, còn có thời gian mà cười à, mau tới giúp đỡ đi, nếu không Nha Tử sẽ không chịu nổi đâu.” Lão Yên hét lên một câu, sau đó hai tay chống ở bên cạnh, mạnh mẽ đón lấy một chiêu đánh tới từ bên cạnh.

Trước mắt tôi đen lại, nhưng mà tôi vẫn cố gắng đứng lên.

Cảnh tượng trước mặt đã thành bóng chồng, tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ biết nhất định phải chống đỡ, chỉ có như vậy chúng tôi mới có một con đường sống.

Tôi lấy dao găm ra, toàn dựa vào cảm giác mà đối phó với những bàn tay đang đánh tới, mặt dù tay của bọn họ gầy gò giống như móng gà, nhưng lực ở bên trên lại mạnh tới kinh người, mỗi khi ngăn một lần, tụ huyết trong ngực tôi lại nặng thêm một phần, cuối cùng biến thành một ngụm máu bị tôi ho ra ngoài.

“Trường An!” Tôi nghe thấy cô Thu gọi một câu, giọng nói của cô ấy vô cùng xa xôi, xa xôi tới mức thậm chí tôi có cảm giác như tôi và cô ấy đang không ở trong cùng một không gian.

Sau khi ho ra máu, tôi cảm thấy toàn thân thoải mái hơn không ít, trùng hợp là lúc này, một đôi tay chộp qua từ sau lưng tôi, tôi cúi người né tránh, sau đó nhanh chóng xoay người đâm mạnh dao găm vào trên đôi tay này.

Nhưng tiếng kêu đau đớn trong tưởng tượng lại không hề truyền tới, hòa thượng bị tôi đâm vào hai tay lại giống như không có cảm giác đau đớn, người này tàn nhẫn rút tay lại, trên cánh tay khô quắt đó thậm chí cả máu cũng không chảy ra, chỉ còn lại một cái lỗ thủng do dao găm gây ra, làm người khác nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Người này ngước mắt lên quan sát tôi một lát, cái tay bị thương lại giống như không sao mà tiếp tục tấn công về phía tôi, tốc độ không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm, nhưng tôi lại cảm thấy mình không có cách nào để né tránh.

Rầm.

Song chưởng của người này ấn lên trên ngực tôi, tôi lại phun ra một ngụm máu, cơ thể tôi ngã về phía trước, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có một chút xíu sức lực nào.

“Chậc, đây chính là thực lực của 701 à.”

Ngay khi tôi muốn cứ vậy mà nằm bò xuống, một giọng nói châm chọc truyền vào trong tai, tôi đã không phân rõ được đây là giọng của ai.

Chỉ biết giọng nói này nghe rất chói tai.

Thế là tôi vùng vẫy, dùng hai tay chống đỡ cơ thể rồi từ từ bò dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào vị hòa thượng vừa dùng một chưởng đánh ngã tôi xuống đất, đột nhiên cảm thấy tức giận: “Mẹ kiếp, mấy năm nay ông đây còn chưa biết sợ là gì?”

****4:

Nói xong tôi bất ngờ xông qua, hòa thượng đó giống như không ngờ tới tôi sẽ như vậy, vậy mà lại bị tôi đánh trúng.