Chương 504 Kim Thân Của Địa Tạng
“Khổ Hạnh Tăng…”
Lão Yên nhìn thấy một hàng mười một hòa thượng này thì lập tức nói ra một từ, tôi không hiểu nhìn về phía ông ấy, hỏi ông ấy đó có nghĩa là gì?
Ông ấy còn chưa nói xong, Nha Tử đã lùi tới bên cạnh chúng tôi giành giải thích trước, nói: “Là hòa tượng đi theo Địa Tạng Vương Bồ Tát tu hành, bọn họ theo đuổi khổ tu, thắt lưng buộc bụng, dáng vẻ khô héo, vì vậy bị gọi là Khổ Hạnh Tăng, là đặc sắc của nhất mạch Địa Tạng! Nhưng Địa Tạng đã viên tịch từ thời Đường rồi, sao vẫn còn Khổ Hạnh Tăng tồn tại?”
Vào lúc Khổ Hạnh Tăng xuất hiện, đám người Lưu Hàn Thu đã lập tức lui tới sau lưng chúng tôi, phía sau bọn họ chính là cầu thang thông lên trên miếu thờ, nhìn dáng vẻ đó như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Tôi đưa ánh mắt nhìn những người khác, bọn họ yên lặng gật đầu, lúc này tôi mới thấy yên tâm.
Nhìn biểu hiện của Lưu Hàn Thu, vừa rồi khi ngã xuống chắc là bọn họ đã nhìn thấy Khổ Hạnh Tăng, người có loại tướng mạo này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, bất kỳ ai cũng sẽ bị dọa sợ, vì vậy sự sợ hãi của bọn họ không phải là giả.
Mà nhìn dáng vẻ bây giờ của bọn họ, rõ ràng là muốn dùng chúng tôi làm đệm lưng, chúng tôi lại chẳng ngốc như vậy, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
“Chư vị là người đi theo Địa Tạng Vương Bồ Tát à?” Lão Yên bước lên trước một bước hành lễ.
Một vị Khổ Hạnh Tăng đứng ra, đôi mắt hắn quét qua mấy người chúng tôi, rồi đột nhiên cười u ám: “Ngã phật từ bi, vốn chúng tôi cũng chỉ muốn sống tiếp, nhưng đàn dê ở trước mặt, thật sự là không nhịn được cám dỗ, tội lỗi tội lỗi.”
“Có ý gì?” Lão Yên nhíu chặt mày nhìn về phía bọn họ, cũng cảnh giác làm ra một dấu tay với chúng tôi.
****3:
Tôi lập tức kéo lão Yên trở lại, mặc dù tôi không nói ra được nguyên do, nhưng tôi lại rất rõ ràng những người trước mặt này vô cùng nguy hiểm!
Hơn tôi cũng không nhìn thấy được sự từ bi của nhà phật trên người bọn họ, từng đôi mắt nhìn vào chúng tôi giống như là đang nhìn con mồi, phảng phất như lúc nào cũng có thể xông lên xé chúng tôi thành mảnh vụn.
Lão Yên cũng lập tức ra dấu tay phòng ngự với chúng tôi, còn ông ấy cũng đã lấy cả súng ra: “Có phải Côn Bố đang ở trong tay mấy vị không?”
Hòa thượng cầm đầu không đáp lại lời của lão Yên, mà cũng làm một dấu tay cho mười tên hòa tượng ở phía sau, sau đó bọn họ đột nhiên tản ra, mười một người tổ hợp thành một trận pháp rất huyền diệu!
Mặc dù tôi không quá hiểu về trận pháp, nhưng nhìn vị hòa thượng được bọn họ vây ở chính giữa, khí thế toàn thân ông ta đều đã thay đổi, tôi cũng biết được nhất định là trong này còn có huyền cơ gì đó.
“Âm Dương Trận.” Sắc mặt của Nha Tử rất xấu nói: “Xem ra bọn họ có thể sống lâu như vậy toàn bộ là nhờ vào Âm Dương Trận này.”
Nha Tử thấy chúng tôi mang vẻ mặt nghi hoặc thì lại nhìn mấy người Lưu Hàn Thu, rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng: “Có một vài người làm rắn sâu chuột kiến quen rồi, ngay cả lời cũng không dám nghe bình thường! Chậc, còn tự xưng là người có văn hóa.”
Lúc này chúng tôi mới phát hiện ra vậy mà mấy người Lưu Hàn Thu đang vểnh tai lên chuẩn bị nghe lén, thấy vậy tôi dở khóc dở cười, rõ ràng chúng tôi là đồng đội, nhưng lại còn khó ở chung hơn cả kẻ thủ.
Nếu như là kẻ thù, chúng tôi có thể trực tiếp rút súng, chứ không phải là như bây giờ, lúc nào cũng phòng bị một ngày nào đó bọn họ sẽ đâm cho chúng tôi một nhát ở sau lưng.
Lưu Hàn Thu bị phát hiện lại không hề lộ ra vẻ mặt xấu hổ, chỉ cười ha ha hai tiếng, nói người của 701 mấy người bao giờ cũng nghiên cứu một vài thứ đường ngang ngõ tắt, những thứ này người có văn hóa bình thường đương nhiên là không biết.
“Vậy lát nữa nhờ ông đừng trông chờ vào những đường ngang ngõ tát này cứu mạng.” Nha Tử thờ ơ quăng lại một câu, rồi hai tay đột nhiên cử động, chạy thẳng tới chỗ tên hòa thượng bị vây ở chính giữa.
Lão Yên vội vàng hét lên một câu: “Đừng manh động!”
Nhưng Nha Tử đã xông qua, tốc độ nhanh tới mức làm chúng tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, vì vậy cũng chỉ có thể phối hợp với anh ta bắt đầu tấn công những hòa thượng ở bên cạnh.
Những hòa thượng này cũng bắt đầu ra tay, ở trong mắt tôi tốc độ của bọn họ thật sự rất chậm, nhưng hết lần này tới lần khác tôi lại không tìm được một chút sơ hở nào, phảng phất như bọn họ biết được động tác tiếp theo của tôi, vào lúc tôi vừa mới hành động bọn họ đã phá giải được động tác của tôi.
Tôi tranh thủ nhìn sang bên Nha Tử một cái, phát hiện anh ta cũng giống với tôi, hoàn toàn không tìm được cửa đột phá.
Những tên hòa thương này vây quanh vị hòa thượng ở giữa tới một giọt nước cũng không lọt, cho dù động tác của Nha Tử đã đủ bất ngờ, nhưng vẫn bị bọn họ ngăn lại ở bên ngoài, mà vị hòa thượng kia lại cười với chúng tôi một tiếng, sau đó vén áo bào lên ngồi xuống đất, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu niệm kinh văn.
“Nam mô cách bố úy như lai...”
Tôi không nghiên cứu sâu về Phật giáo, chỉ cảm thấy kinh phật ông ta niệm giống như là thiên thư.
“Mau ngăn ông ta lại!” Lưu Hàn Thu đột nhiên hét lên một câu.