← Quay lại trang sách

Chương 509 Kim Thân Của Địa Tạng

Cũng không biết lão Yên có nhìn ra được hay không, ông ấy chỉ đi qua một bên dùng bộ đàm không biết là liên lạc với ai, không bao lâu sau lại bước qua đây, bảo chúng tôi dùng dây thừng trói những Khổ Hạnh Tăng này lại, đợi lát nữa cảnh sát của núi Cửu Hoa sẽ tới tiếp quản.

“Ông không sợ bọn họ sẽ chạy mất sao?” Tôi lo lắng nói.

Lãy Yên như có như không liếc nhìn Lưu Hàn Thu một cái, sau đó mới nói một cách sâu xa: “Đám người này ngay cả sức đi đường cũng không có, lẽ nào có thể dựa vào Đà La Ni gà mờ kia để thoát khỏi dây thừng này được à?”

Động tác của cô Thu rất nhanh, tôi vừa mới giải đáp được nghi hoặc, cô ấy đã dùng dây thừng trói đám hòa thượng đó lại với nhau rồi, trực tiếp trói ở chỗ đầu cầu thang.

“Đi thôi, chúng ta không đợi cô Tứ được nữa rồi.” Lão Yên vỗ tay.

Tôi đột nhiên nhìn về phía ông ấy, ông ấy lại lắc đầu với tôi, biểu thị tôi đừng hỏi.

Ra khỏi miếu thờ, lão Yên nhìn về phía bầu trời đen kịt, bỗng nhiên cảm khái một câu: “Ngày mai đã là đêm giao thừa rồi, không biết chúng ta sẽ đón năm mới ở nơi nào nữa!”

****6:

Cô Thu xua tuyết trên áo khoác xuống: “Người như chúng ta đón năm mới ở đâu không phải đều như nhau à? Đừng nói lời thừa thãi nữa, mau lên đường đi, trời lạnh cóng như thế này tôi không muốn cắm trại ngoài trời vào buổi tối đâu.”

“Chỉ có cô là nhiều việc.” Lão Yên liếc cô ấy một cái.

Cô Thu cũng trừng mắt lại, rồi không biết hai người họ giao lưu cái gì mà lại nhất trí hỏi tôi có ý kiến gì về đêm giao thừa ngày mai không?

Tôi nhìn khu rừng trước mặt, cười ha ha nói: “Bắt con gà rừng rồi nướng lên ăn là được rồi, tôi vẫn còn nhớ tay nghề của Côn Bố.”

“Được thôi.” Vốn tưởng rằng Côn Bố sẽ chẳng để ý tới chúng tôi, không ngờ anh ấy vậy mà lại sảng khoái đồng ý.

Lưu Hàn Thu ở bên cạnh khó chịu với chúng tôi, nói hay là tìm được phù đồ chín tầng trước rồi lại nói mấy chuyện đón năm mới sau.

Chúng tôi đồng loạt xem nhẹ ông ta, thái độ lúc tốt lúc xấu của ông ta đã không còn quan trọng với chúng tôi nữa.

Không biết lão Yên lấy từ đâu ra một tấm bản đồ, bên trên là bản đồ tổng thể của núi Cửu Hoa, ông ấy chỉ vào một vị trí được dãy núi vây quanh nói: “Đây chính là vị trí hiện tại của chúng ta! Còn chưa tính là núi sâu, nhiều nhất cũng chỉ mới tiến vào vùng núi, có lẽ còn cách phù đồ chín tầng rất xa.”

“Khó mà nói được, năm đó Kim Kiều Giác tu hành ở trên núi Cửu Hoa, rốt cuộc tình hình như thế nào không ai nói rõ được. Tôi cho rằng vị trí của phù đồ chín tầng nhất định sẽ là nơi không thể ngờ tới, không nhất định sẽ ẩn ở nơi sâu nhất, nếu không, những năm nay đã bị phát hiện ra từ lâu rồi, chứ không đến nỗi trở thành ẩn số...” Cô Thu không đồng ý nói.

Tôi cảm thấy cô Thu nói rất có lý, nếu thật sự tìm theo quy luật, cũng không đến nỗi bây giờ vẫn không tìm được, sở dĩ không tìm được, nhất định là vì có nơi nào đó không đúng với quy luật.

Lão Yên sờ cằm: “Cứ đi tiếp trước đã, nói chung không thể nào ở bên ngoài được, những năm nay khu vực bên ngoài đã bị khai phá gần hết rồi, nếu như nó nằm ở bên ngoài thì đã bị đào ra từ lâu rồi. Quy luật lớn thì sẽ không đổi, đặc biệt là Phật giáo, về vấn đề lễ nghi quy định mai táng, sự kiên trì của bọn họ đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, sở dĩ không tìm được nhất định là có nguyên nhân khác.”

Ông ấy nói như vậy cũng có đạo lý nhất định, cho dù có chôn ở trong núi sâu hay không, dù sao chung quy cũng sẽ không ở bên ngoài, vì vậy chúng tôi vẫn phải đi vào chỗ sâu hơn!

Rừng rậm vào mùa đông tiêu điều sơ xác, đi ở trong đó cho dù không xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm thấy sởn cả tóc gáy, loại cảm giác này lại càng đạt tới đỉnh điểm khi tôi dò hỏi lão Yên tới lần thứ ba là cô Tứ đi đâu rồi nhưng ông ấy vẫn cứ úp mở cho qua.

Nói thật thì tôi không tin lão Yên và cô Tứ đã thương lượng với nhau từ trước, cô Tứ biến mất một cách kỳ lạ như vậy, ở đó không ai cảm nhận được, sự kinh ngạc khi đó của lão Yên tuyệt đối không phải là giả! Tuyệt đối không phải để đánh lừa Lưu Hàn Thu giống như ông ấy đã nói.

Tôi càng tin tưởng sở dĩ lão Yên nói như vậy là để ổn định lòng quân, nếu như để chúng tôi đều biết cô Tứ đã biến mất vô duyên vô cớ, tình hình khi đó nhất định sẽ đại loạn.

Vì vậy sau khi bị ông ấy qua loa ba lần, tôi cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì trong lòng tôi cũng biết lão Yên chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi.

Chúng tôi bước đi trong rừng cây vắng lặng, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan, cho dù là người từ trước tới giờ đều mặt không đổi sắc như Côn Bố cũng hơi hiện lên vẻ khổ không thể tả, từ đó có thể nhìn ra đoạn đường này khó đi biết bao nhiêu!

Tất cả mọi người đều đặt tinh lực xuống dưới chân, vì vậy cả đội ngũ khó có khi được hài hòa, không ai rảnh để tìm ai gây phiền phức, chỉ có vào lúc nghỉ ngơi ăn uống cho no bụng mới thỉnh thoảng trao đổi mấy câu.

Chúng tôi đã trì hoãn rất lâu ở trong ngôi miếu nát kia, nên khi xuất phát đã là gần buổi trưa, vì vậy đi không bao lâu sắc trời đã tối xuống.