← Quay lại trang sách

Chương 510 Kim Thân Của Địa Tạng

“Thật sự là thời tiết quái quỷ mà, bây giờ chỉ mới hơn ba giờ chiều.” Cô Thu oán giận một câu, giày của cô ấy đã bị ẩm ướt, lúc này cô ấy đang dùng vải lau chùi, vô cùng khó chịu với cái thời tiết này.

Lão Yên chậc một tiếng: “Ai bảo cô đi đôi giày lông, cô không biết trong núi ngày đông sẽ như thế nào à?”

Cô Thu không để ý tới lão Yên, sau khi lau khô nước trên giày thì đi vào lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, có hơi lo lắng hỏi: “Liệu có bão tuyết không?”

“Sợ cái gì chứ, bão tuyết phía Nam có lợi hại thì cũng chẳng đến nỗi nào.” Nha Tử xoa tay, sau đó lại tự vả mặt mình, nói: “Nhưng mà mọi người nói xem, phía Nam này sao lại có thể lạnh bằng phía Bắc chứ? Tôi ở Yến Kinh cũng chưa từng lạnh như thế này bao giờ.”

Lão Yên cười ha ha: “Phía nam là lạnh ẩm, khí lạnh trực tiếp xuyên qua kẽ hở đi vào trong xương, có thể không lạnh chắc?”

Mấy người Lưu Hàn Thu bên cạnh lạnh tới mức cuộn tròn, bọn họ không có kinh nghiệm sinh tồn trong núi sâu, chẳng mang theo bao nhiêu quần áo, chỉ mặc có áo len và áo khoác đơn giản, mà áo khoác quân đội trên người còn là lúc ở núi Cửu Hoa để giả trang thành du khách nên mới mặc vào.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nhưng mà cũng may là có chiếc áo khoác quân đội này, nếu không bọn họ đã bị đông thành tảng băng từ lâu rồi.

“Lão, Lão Yên...” Răng của Lưu Hàn Thu va vào nhau cầm cập: “Bao giờ mới tới nơi nghỉ ngơi vậy?”

Lão Yên liếc ông ta một cái: “Sao mà tôi biết được, đây cũng là lần đầu tiên tôi tới núi Cửu Hoa, hôm qua có thể tìm được cái miếu thờ kia đã là dùng vận may tám đời rồi, hôm nay hả... nói không chừng sẽ phải cắm trại ngoài trời đấy.”

Mấy chữ cắm trại ngoài trời vừa ra, sắc mặt mấy người họ đều khó coi giống như là gặp quỷ, ai cũng biết mùa đông hạ trại ngoài trời ở trong rừng rậm sẽ đại biểu cho cái gì.

Không chỉ là lạnh, mà còn có dã thú qua lại, mặc dù nói mùa đông phần lớn dã thú đều lựa chọn ngủ đông, nhưng cũng có một vài con thú bởi vì lương thực dự trữ không đủ mà ra ngoài tìm kiếm con mồi, mà bình thường dã thú ra ngoài trong thời tiết này phần lớn đều vô cùng khó đối phó.

Lưu Hàn Thu lập tức không vui: “Thế này sao có thể hạ trại ngoài trời được?”

“Sao lại không thể?” Lão Yên mang vẻ mặt lưu manh vô lại nói: “Người của 701 chúng tôi đều da thô thịt dày, chút lạnh này chúng tôi chẳng để trong lòng, nếu như mấy người cảm thấy lạnh, có thể quay về theo đường cũ.”

Lưu Hàn Thu không nói gì nữa, mỗi lần lão Yên đuổi ông ta quay về, ông ta sẽ dằn lại tất cả những cảm xúc, làm người khác không nhìn ra được rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ cái gì.

Tôi rất để ý ông ta, bởi vì biểu hiện trên cả đoạn đường đi này của ông ta thật sự không giống như một người cấp trên có lòng dạ độc ác, nhìn qua có vẻ càng giống một lãnh đạo không có đầu óc hơn, toàn dựa vào Trường Không thỉnh thoảng nhắc nhở, ông ta mới có thể kiềm chế lại được cảm xúc, nếu không sẽ giống như là một quả pháo có chất lượng kém, động vào một cái là nổ.

“Sắc trời đã tối rồi, tối nay thật sự sẽ không tìm được nơi qua đêm, đi tiếp về phía trước xem xem, tóm lại phải tìm được một nơi trống trải một chút.” Cũng không phải là lão Yên đang cố ý dọa Lưu Hàn Thu.

Trong rừng rậm thế này hạ trại ngoài trời mới là tình huống bình thường, nếu như mỗi ngày đều có thể tìm được hoặc gặp được miếu thờ giống như là tối qua thì mới là chuyện lạ.

Chúng tôi nghỉ ngơi một lát, ăn chút đồ ăn, đợi nhiệt độ cơ thể khôi phục lại một chút, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ là hơn ba giờ chiều, muộn nhất chúng tôi phải tìm được nơi nghỉ ngơi trước năm giờ.

Bởi vì bây giờ ít nhiều gì vẫn còn có thể nhìn thấy đường đi, đợi sau năm giờ, trong rừng sẽ là một màu đen kịt, đến lúc đó sẽ chẳng nhìn thấy gì, dựa vào chút ánh sáng của đèn pin đi đường trong đêm tối như vậy, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều!

****7:

Mỗi người đều vác một cái túi rất to, đi ở trong nền tuyết trong rừng, không qua bao lâu đã truyền tới tiếng thở dốc, tâm trạng của mọi người càng nặng nề hơn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng chúng tôi đã tới một mảnh đất trống trải. Nói là trống trải, cũng chỉ là nơi này ít hơn hai cái cây so với những nơi khác mà thôi, ở giữa trống ra một bãi đất khoảng ba bốn mét vuông tạo điều kiện cho chúng tôi trải được túi ngủ.

Tôi và Nha Tử tay chân nhanh nhẹn chất củi đốt lửa, rồi ngồi bên cạnh đống lửa nướng lương khô, khi cho vào miệng cuối cùng chúng tôi cũng cảm thấy có thêm một chút mùi vị!

Mấy người Lưu Hàn Thu cũng bắt chước đốt một đống lửa khác, sau đó lấy hộp thịt bò ra, bọn họ vừa mới mở ra, mùi hương đó đã bay qua, làm chúng tôi không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Lão Yên và Côn Bố còn ổn, dù sao tôi và Nha Tử đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang là lúc có khẩu vị tốt nhất. Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, cái khác thì không nói, chỉ vấn đề ăn uống thôi đã làm chúng tôi vô cùng đau đầu, đồ trong balo đều có hạn, chẳng ai ngốc tới mức để thức ăn chiếm quá nhiều không gian cả.