Chương 516 Kim Thân Của Địa Tạng
Tôi có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, đương nhiên không phải là tôi chột dạ, chỉ là không dám.
Tôi không sợ những người khác nghi ngờ, chỉ sợ nhất là những đồng đội đã từng đồng sinh cộng tử dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.
“Trường An, cậu làm gì vậy?” Nha Tử đột nhiên chiêm một câu: “Ông đây cũng không có thầm mến cậu, cậu xấu hổ cái gì chứ?”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, thấy trong ánh mắt của anh ta chỉ có dò hỏi, chứ không có nghi ngờ giống như trong tưởng tượng của tôi, trái tim tôi lập tức bình tĩnh trở lại, ngay sau đó cũng nói đùa lại một câu: “Nói chứ, với cái dáng vẻ da mềm thịt mịn này của anh, nếu anh thật sự yêu thầm tôi, nói không chừng tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận.”
****0:
Nha Tử xì một tiếng, vô cùng ghét bỏ nhìn tôi một cái, nói cho dù tôi đồng ý thì anh ta cũng sẽ không đồng ý, anh ta muốn tìm một cô vợ nhỏ thơm thơm mềm mềm, chẳng thèm tên đầu gỗ giống như tôi!
Tôi bị anh ta chọc cười như vậy, lo lắng trong lòng cũng được lắng xuống, băn khoăn có phải là cô Tứ làm hay không cũng được lắng xuống, bất kể như thế nào, nhất định là cô Tứ tự có suy nghĩ của mình, tôi chỉ cần giả bộ như không biết gì là được.
Dây dưa tới cuối cùng, đương nhiên việc rốt cuốc là ai đã chôn thuốc nổ vẫn không được giải quyết, nghi ngờ lẫn nhau giữa chúng tôi và 303 lại càng nặng hơn, thậm chí tới cuối cùng Lưu Hàn Thu đã không tin tưởng tuyến đường do Lão Yên chọn nữa.
“Lão Yên, chính ông cũng đã nói ông không nắm chắc tuyệt đối, chúng tôi dựa vào cái gì mà đi theo tuyến đường ông đã chọn chứ?” Lý do của Lưu Hàn Thu rất hùng hồn, nhất thời chúng tôi cũng không tìm được lời thích hợp để chặn họng ông ta.
Vẫn là cô Thu có tiềm chất cãi nhau với người ta nhất, cô ấy trực tiếp phản bác lại: “Úi chời, vậy thì mấy người không đi nữa. Vừa vặn làm chúng tôi được mở mang kiến thức về bản lĩnh của 303, xem mấy người có thể tìm được phù đồ chín tầng hay không, không phải là mấy người vẫn luôn cho rằng mấy người mạnh hơn chúng tôi sao?”
Những lời này làm mấy người Lưu Hàn Thu bên kia lập tức chấm dứt chiến tranh, ở trong rừng sâu núi tuyết, trước đó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tên ngốc cũng biết là đi theo chúng tôi sẽ an toàn hơn nhiều.
Nếu như rời đi, lấy tố chất thân thể của bọn họ, không cần gặp phải chuyện gì, chỉ lạnh thôi cũng có thể lạnh chết người được.
“Lưu trọc, tôi cảnh cáo ông một lần nữa, nếu đã hợp tác rồi thì buông hết mấy cái suy nghĩ xấu xa trong lòng ông xuống cho ông đây! Nếu như vì mấy người mà nhiệm vụ lần này thất bại, ông đây sẽ lột da của mấy người.” Lão Yên thản nhiên nói, nhưng ánh mắt đó lại làm người ta sởn cả gai óc.
Cũng không biết Lưu Hàn Thu có bị lão Yên dọa không, ông ta chỉ yếu ớt đáp lại, sau đó cúi đầu nhỏ giọng không biết đang thì thầm gì với Trường Không.
Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói bọn họ đã nghĩ xong rồi, có thể đi cùng với chúng tôi, nhưng lão Yên phải nói rõ đầu đuôi với bọn họ, rốt cuộc là đi tới lúc nào mới tới được điểm cuối?
Lão Yên đang định từ chối, Lưu Hàn Thu lại mở miệng nói: “Ông cũng đừng từ chối vội, mỗi người chúng tôi đều vác theo có bấy nhiêu vật tư, tiếp tục đi mãi như thế này thì rất nhanh sẽ hết gạo sạch đạn, tốt xấu gì ông cũng phải cho chúng tôi một con số…”
Lý do này rất tốt, thật ra thì không chỉ ông ta, ngay cả chúng tôi trong lòng cũng không quá nắm chắc.
Mặc dù chúng tôi mang theo không ít lương khô, nhưng trong thời tiết lạnh giá như thế này thì tiêu hao cũng rất nhanh, lương khô được chuẩn bị đã sắp ăn hết một phần ba, bây giờ nếu cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, giai đoạn sau vật tư không đủ, quả thật cũng là một chuyện rất phiền phức!
Giờ nếu như đổi thành một mùa khác, chúng tôi sẽ không sợ, dù sao ở trong núi cũng không đói chết được. Nhưng bây giờ là mùa đông, hoàn toàn không có gì để ăn, thỉnh thoảng gặp được con mồi còn không chắc chúng tôi có thể đánh lại được không.
Lão Yên nhìn mấy người Lưu Hàn Thu, rồi lại nhìn chúng tôi, sau đó thở dài nói: “Nói thật thì vấn đề này tôi không dám bảo đảm với mấy người, mấy người chuẩn bị cho tốt đi, không ít hơn mười ngày nửa tháng đâu.
Bắt đầu từ bây giờ, nếu như dọc đường nhìn thấy cái gì có thể ăn được thì mọi người cứ ăn trước, lương khô tạm để lại, suy cho cùng phía sau xảy ra chuyện gì mọi người đều không biết, vẫn nên có chuẩn bị mới tốt.”
Lời này của ông ấy có thể nói là không có chút giả vờ nào, vừa nói xong bầu không khí giữa mọi người cũng lắng xuống, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều có cảm giác luống cuống.
“Được rồi, cũng đừng mang vẻ mặt đưa đám nữa, bây giờ tình huống vẫn tính là ổn, ít nhất là không có thành viên nào thương vong, việc này nếu như để 701 chúng ta hành động một mình, mấy ngày qua sẽ không chỉ là chút vết thương và đổ chút máu thôi đâu.”
Lão Yên không để ý xua tay, sau đó đạp đạp vào chỗ đống lửa, tự lẩm bẩm nói quả bom này được chôn thật kỳ lạ.
Nhưng lời này còn chưa nói xong, sắc mặt của ông ấy đột nhiên cứng lại, rồi vội vàng khoác tay lên vai người đang gần ông ấy nhất là tôi, giọng điệu cũng đã hơi thay đổi: “Trường An, Trường An cậu đỡ lấy tôi, sao tôi cảm thấy dưới chân vẫn còn có thuốc nổ vậy?”