← Quay lại trang sách

Chương 515 Kim Thân Của Địa Tạng

Nhưng mà trò đùa dai như thế này có phải là hơi không bình thường không?

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, chúng tôi và người của 303 mỗi phe đứng một bên, nhìn chằm chằm vào trung tâm vụ nổ, sắc mặt đều sa sầm khó hiểu.

“Tiểu Thu, cô có thể nhìn ra đây là thuốc nổ gì không?” Sắc mặt của lão Yên rất xấu, bị người ta liên tục hãm hại ngay dưới mí mắt thế này, sự nhẫn nại của ông ấy đã hoàn toàn bị dùng sạch rồi.

Tôi nó thể tưởng tượng được nếu như người chôn thuốc nổ này cả gan xuất hiện trước mặt ông ấy, nhất định kẻ đó sẽ bị ông ấy dùng một chưởng đập chết.

Cô Thu cười khẩy một tiếng: “Chẳng qua là một món đồ chơi nhỏ được làm ẩu mà thôi, tôi tiện tay cũng có thể làm ra được mấy cái, chuyện làm tôi tò mò chính là tại sao lại chôn nó ở đây? Nếu như chúng ta nhóm lửa lệch đi một chút, những thuốc nổ này hoàn toàn không có tác dụng gì, có nghĩa là người này biết chúng ta nhóm lửa ở đây, cũng có nghĩa là người này ở ngay bên trong chúng ta.”

Cô ấy liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt nghi ngờ đảo qua mấy người 303 một lượt.

“Ha ha, vừa rồi cô đã tự nói mình tiện tay cũng có thể làm ra được thuốc nổ như này, cô Thu, chuyện này có phải là cô nên cho chúng tôi một lời giải thích không?” Trường Không ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Tôi mặt ủ mày chau nhìn cô Thu một cái, thật là, dưới tình huống này còn đi khoe ra, giờ thì hay rồi, bị nghi ngờ rồi kìa?

Cô Thu còn dũng cảm hơn so với tưởng tượng của tôi, cô ấy chẳng thèm ngước mắt lên nhìn bọn họ, nói: “Bà đây còn biết giết người nữa, anh có muốn xem thử không?”

Trường Không bị cô ấy làm cho nghẹn lại, sắc mặt cũng sầm xuống, nhưng rất nhanh anh ta đã điều chỉnh về dáng vẻ cơ trí ngày thường, nhìn chằm chằm cô Thu lạnh lùng nói: “Nếu như cô đã nói người đó ở ngay trong chúng ta, vậy có thể thấy mỗi một người đều có hiềm nghi, vì vậy mọi người đều phải chứng minh mình trong sạch, điểm này sẽ không có ai dị nghị gì chứ?”

Lời này của anh ta chẳng có chút lực công kích nào cả, cũng không cố ý để mấy người bên phía bọn họ ở ngoài, vì vậy dù chúng tôi có dị nghị cũng không dễ nói.

Mặc dù trong chúng tôi đã không tin tưởng lẫn nhau, nhưng lúc này vấn đề giữ mặt mũi thì vẫn phải làm, nếu không lấy nhân phẩm của Lưu Hàn Thu, đợi trở về Yến Kinh không biết sẽ đặt điều chúng tôi thành như thế nào nữa.

Lão Yên chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, hỏi bọn họ định chứng minh như thế nào.

“Thật ra rất đơn giản, hôm qua chúng ta ngủ chung một chỗ với nhau, nửa đêm ai thức dậy hoặc có động tĩnh gì nhất định đều sẽ biết, có khả năng đống thuốc nổ này đã được chôn xuống sau khi chúng ta ngủ, bằng không vị trí sẽ không thể nào chuẩn như vậy được, vì vậy… tối qua có những ai nửa đêm tỉnh dậy? Tốt nhất là tự mình đứng ra.”

Trường Không quét mắt nhìn mọi người ở đây một cái, lúc tới lượt tôi thì hơi dừng lại một chút, mặc dù không rõ, nhưng tôi cũng biết anh ta như vậy hẳn là đã thấy tôi thức dậy, trong lòng tôi lập tức rõ ràng bây giờ mình giấu không được nữa.

Ngay khi tôi muốn đứng ra, Nha Tử đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện này cũng kỳ quái, nửa đêm mọi người đều ngủ say, sao ai có động tĩnh mấy người cũng đều biết được, mấy người thuộc họ chuột à, nửa đêm không ngủ mà đi nhìn chằm chằm vào người khác? Với cả mấy người đã nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, những thuốc nổ này là do ai chôn xuống, mấy người còn không biết à.”

Một loạt lời nói này của anh ta làm tôi tỉnh ngộ, cho dù Trường Không có nhìn thấy tôi tỉnh dậy thì tất nhiên cũng không nhìn thấy toàn bộ quá trình, nếu không anh ta đã để lộ chuyện của cô Tứ ra ngoài rồi.

Nha Tử nói đúng, nếu như bọn họ thật sự nhìn chằm chằm vào cả quá trình, như vậy người có hiềm nghi lớn nhất là bọn họ mới đúng.

Chẳng qua khi nghĩ tới cô Tứ, trong lòng tôi lại giật thót, thật ra lời của Trường Không cũng không sai, thuốc nổ này chỉ có thể được chôn ở đây sau khi chúng tôi đã ngủ, mà người có khả năng thần không biết quỷ không hay chôn thuốc nổ ở ngay dưới mí mắt của chúng tôi, có thể làm được chuyện này tôi cảm thấy cũng chỉ có mỗi cô Tứ.

Mặc dù tôi không muốn nghi ngờ anh ấy, nhưng một khi hạt giống nghi ngờ này đã trồng xuống thì không thể nào nhổ lên được, tôi càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, nếu không, cô Tứ gọi tôi tỉnh lại chỉ nói mấy câu vô nghĩa thế kia để làm gì?

Nhưng tôi vẫn không rõ, vốn anh ấy có thể không kinh động tới ai, tại sao nhất định phải gọi tôi tỉnh lại chứ.

Anh ấy không thể không biết, chỉ cần việc thuốc nổ này bị lộ ra, tôi nhất định sẽ đặt nghi ngờ lên trên người anh ấy.

Chẳng qua lúc này tôi không thể nói gì, bởi vì tôi không hiểu được ý của cô Tứ, không biết rốt cuộc anh ấy muốn làm gì, tùy tiện mở miệng sẽ chỉ làm chuyện này trở nên càng hỏng bét hơn thôi.

Vào lúc nội tâm tôi không ngừng dao động, tôi đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Nha Tử, trong lòng tôi đánh “thịch” một tiếng, đúng rồi, người khác không biết, nhưng Nha Tử lại biết tối qua tôi có tỉnh lại, hơn nữa anh ta còn biết thời gian tôi tỉnh lại không ngắn, vậy thì liệu anh ta có hoài nghi tôi không, vừa rồi câu nói kia cũng chỉ là đang che giấu cho tôi mà thôi?