← Quay lại trang sách

Chương 520 Kim Thân Của Địa Tạng

Hơn một ngàn năm… Trong nháy mắt, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, nhà Đường cũng đã tồn tại được hơn ngàn năm trước, chẳng lẽ thi thể này xuất phát từ triều đại ấy?

Tôi còn chưa kịp nghĩ xong, Dạ Tinh đã tiếp tục nói: “Dựa theo mức độ phân hủy của xương, mỗi bộ xương ở đây đều xuất hiện cách nhau 10 năm, hơn nữa, còn rất có quy luật, là có người cố ý tạo ra.”

Tim tôi đập thình thịch, cứ 10 năm lại xuất hiện thêm một bộ, ở đây có 99 cỗ thi thể, như vậy tổng cộng cũng gần ngàn năm, Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch vào năm 794 sau Công Nguyên, tức là cách đây gần một nghìn năm.

Nói cách khác, sau khi Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch, cứ mỗi 10 năm lại có người đem một cỗ thi thể ném xuống chỗ này…

Mà dựa theo lời của Dạ Tinh, cỗ thi thể xuất hiện gần nhất cũng từ 10 năm trước, nói như vậy có phải là có một cỗ thi thể nữa chuẩn bị được đem tới đây hay không?

Tôi kinh hãi nhìn về phía lão Yên, ông ấy cũng đang nhìn về phía tôi, trong mắt ông ấy cũng tràn ngập sự sợ hãi giống như tôi.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Đúng lúc này, Nha Tử đột nhiên nói: “Lão Yên, có phải Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch vào năm 99 tuổi không?”

99 tuổi, 99 cỗ thi thể, điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Rốt cuộc là người nào, không, phải nói là thế lực nào vẫn làm đi làm lại một việc trong suốt gần một ngàn năm kể từ khi Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch?

Đây là hành vi để truy điệu Địa Tạng Vương Bồ Tát, hay là để báng bổ ngài?

Phật giáo không sát sinh, nếu thật sự thờ phụng Địa Tạng Vương Bồ Tát, nhất định bọn chúng sẽ không dùng phương thức này để truy điệu ngài, cho nên thế lực kia chắc hẳn đang báng bổ ngài.

“Lão Yên…” Tôi khẽ gọi một câu.

Lão Yên cười khổ một tiếng: “Tôi biết cậu muốn nói gì, tuy nhiên, ai mà biết đây có phải sự trùng hợp hay không? Cho dù không phải là trùng hợp, cũng đã có 99 thi thể rồi, liệu bọn chúng có còn tới đây nữa hay không, chẳng ai biết được.”

“Sẽ tới!” Dạ Tinh đột nhiên nói, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như sương mù của anh ta hiếm khi mới được lộ ra ngoài: “Những bộ hài cốt này không giống như được mai táng tại đây, mà giống như được người khác cố ý đưa tới, sau khi chết xương cốt còn bị người ta huỷ thành từng mảnh nhỏ, đây là một cách trả thù.”

“Trả thù ư?” Tôi bối rối hỏi một câu.

Dạ Tinh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống xương cốt, rồi chậm rãi gật đầu: “Không sai, chính là trả thù, dùng cách phá hỏng những thi thể này để báng bổ Địa Tạng Vương Bồ Tát, chính là một cách trả thù với ngài ấy!

Bởi Địa Tạng Vương Bồ Tát có một câu rất nổi tiếng: “Địa ngục chưa trống không, thề không thành Phật”, mà những bộ thi thể này tượng trưng cho địa ngục.

Thế lực kia đã dựng lên một ngôi mộ tập thể ở đây, là muốn châm chọc Địa Tạng Vương, cho dù Phật đà đã viên tịch, nhưng bọn chúng vẫn không muốn buông tha cho ngài.”

“Chấp niệm ngàn năm, vì thế bọn chúng nhất định sẽ tới!” Dạ Tinh kết luận, dáng vẻ chắc chắn của anh ta khiến người ta không thể không tin phục.

Lão Yên lập tức đưa ra quyết định: “Nếu chúng đã dám khinh nhờn Phật đà, vậy chúng ta sẽ ở lại đây giải quyết chúng!”

Đến lúc này, không ai dám khẳng định chuyện này có liên quan gì đến phù đồ chín tầng hay không, nên chúng tôi nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng.

Nhưng đây rốt cuộc chỉ là suy đoán của chúng tôi, không biết sẽ mất bao lâu nữa, mà vật tư của chúng tôi thì có hạn…

“Ba ngày, lâu nhất là ba ngày nữa, bọn chúng nhất định sẽ đến.” Ánh mắt của Dạ Tinh rất kiên định, tạo cho người ta cảm giác như anh ta biết được những người đó là ai, từ đâu mà đến, điều này làm cho tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Anh ta cảm nhận được sự hoài nghi của tôi, quay lại nhìn tôi chăm chú rồi chậm rãi mỉm cười: “Những người ở 701 chẳng lẽ chỉ biết tỏ ra nghi ngờ khi người đó có biểu hiện vượt quá phạm vi hiểu biết của mình sao?”

“Ha ha, có nằm ngoài phạm vi hiểu biết hay không còn phải xem ba ngày nữa đối phương có tới hay không đã.” Lời nói của cô Thu khiến bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn hẳn.

Dạ Tinh không thèm để ý sự khiêu khích của cô Thu, chỉ bình tĩnh nói: “Mọi chuyện sẽ rõ ràng sau ba ngày nữa!”

Anh ta thản nhiên nói một câu như vậy rồi đứng dậy, lùi về phía cuối đội, như thể người vừa mới lộ ra mũi nhọn không phải là anh ta vậy.

Nhìn những bộ hài cốt trên mặt đất, tôi không khỏi lo lắng, những người kia thật sự sẽ tới ư?

****3:

Tạm thời không nói đến việc mọi chuyện có xảy ra như lời phỏng đoán của Dạ Tinh hay không, cứ 10 năm lại có một nhóm người vác thi thể tới đây để biến thánh địa núi Cửu Hoa thành địa ngục trong mắt bọn chúng.

Chỉ nói tới việc cho dù chúng thực sự tới, nơi này đã biến thành dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ đối phương còn chịu lộ diện sao?

“Sẽ tới.” Nghe xong câu hỏi của tôi, Dạ Tinh vẫn tự tin nói.

Tôi nghi ngờ nhìn về phía anh ta, rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin, từ những bộ xương trắng trên mặt đất có thể nhìn thấy được gì sao?

Tuy nhiên, ngoại trừ suy đoán của anh ta thì chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác, 99 cỗ hài cốt ở đây đã để lại bóng ma trong lòng chúng tôi, không ai có thể ngồi yên mà trơ mắt nhìn như thế này được.