← Quay lại trang sách

Chương 521 Kim Thân Của Địa Tạng

Lão Yên nhìn Dạ Tinh thật sâu, rồi khẽ gật đầu: “Một khi đã như vậy, chúng ta cứ chờ ở đây, chúng ta vẫn còn thời gian ba ngày để tiêu hao. Hơn nữa, nói không chừng đây có thể là một đầu mối quan trọng!”

Ông ấy đã đưa ra quyết định, chúng tôi cũng chẳng có dị nghị gì khác, mỗi người đều tự thu dọn đồ đạc của mình, dùng ngọn đồi có độ cao vừa phải bên cạnh ngôi mộ tập thể kia là cứ điểm tạm thời của chúng tôi, tất cả mọi người đều ở đó chờ đợi một người mà không ai biết rõ lai lịch của đối phương.

Sắc trời tối dần, lần này cũng chẳng có ai nhắc tới chuyện nhóm lửa nữa, mọi người đều tự dựa vào lớp mỡ dày trên người mình để chống cự.

“Lão Yên, cứ chờ thế này thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đóng băng mất. Thế nào, mấy năm nay ông nhìn mấy bức tượng băng còn chưa đủ, giờ muốn xem tượng băng bằng người thật à?” Cô Thu nói thẳng.

Lão Yên lấy tay hít mấy hơi rồi trợn mắt nhìn cô Thu: “Chẳng lẽ tôi phải đốt một đống lửa thật chói lọi để báo với đối phương, ở đây có người đang chờ đối phương sao?”

Cô Thu càng không có chút kiêng nể nào: “Vậy chúng ta quật cả ngôi mộ tập thể như là quật mộ phần tổ tiên của người khác thì không chói lọi à?”

Lời nói của cô ấy khiến lão Yên nghẹn họng, chỉ có thể tức giận nói một câu: “Lão già như tôi còn chưa kêu lạnh, cô đường đường là một cô gái trẻ khoẻ mạnh kêu lạnh cái gì?”

Không biết có phải câu “cô gái trẻ” kia đã lấy được lòng cô Thu hay không, chỉ nghe cô ấy à một tiếng, rồi không làm phiền lão Yên nữa, chỉ quấn chặt chiếc túi ngủ quanh người.

Vốn tôi tưởng trời lạnh như vậy chắc mình sẽ không ngủ được, nhưng không biết vì sao trời càng lạnh tôi càng cảm thấy buồn ngủ, đến cuối cùng, tôi thực sự không thể gắng gượng được nữa, tôi kéo túi ngủ chạy đến bên một gốc cây, quấn túi ngủ quanh người rồi ngồi dựa vào gốc cây mà ngủ thiếp đi.

Trong lúc mê man tôi nghe được lão Yên đang nói gì đó, giọng điệu của ông ấy nghe có vẻ không được tốt cho lắm, nhưng mí mắt tôi thực sự không mở ra được, đành phải mặc kệ mà chìm vào giấc ngủ.

Tách tách…

Một giọt nước rơi trên mặt tôi, thậm chí còn có mấy hạt nước nữa lọt vào trong miệng, tôi ngơ ngác đưa tay lau đi, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: Trời mưa sao?

Nhưng khi tay chạm vào thứ trên mặt mình, tôi sững sờ trong giây lát, thứ này sền sệt, sao có thể là nước được chứ?

Lập tức, cơn buồn ngủ biến mất, tôi giật nảy mình một cái rồi lập tức tỉnh dậy, tầm mắt hướng về phía bàn tay.

Một giọt “nước” màu đỏ tươi đã kích thích thị giác của tôi, phản ứng của tôi chậm lại, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn, giây tiếp theo, tôi ôm túi ngủ và trực tiếp lăn sang một bên.

Tôi nhìn thấy một thi thể treo lơ lửng trên chính cái cây mà trước đó tôi đã dựa vào mà ngủ, trên khóe miệng thi thể ấy còn chảy ra một dòng máu trông rất quỷ dị! Mà cái thứ vừa nhỏ lên mặt tôi cũng chính là máu nhỏ ra từ trong miệng của thi thể ấy.

Lúc này chắc hẳn đã là nửa đêm, ánh trăng mạnh mẽ chiếu xuyên qua rừng cây, lúc ánh trăng chiếu lên thi thể kia trong nó càng trở nên quỷ dị hơn.

Nghĩ đến máu chảy lên mặt và miệng mình được chảy ra từ miệng của thi thể kia, tôi lập tức cảm thấy ghê tởm, vừa dùng sức lau mặt mình, vừa nôn khan, tôi hận không thể lau sạch mùi máu tươi ở trong miệng mình lúc này.

“Lão Yên, lão Yên!”

Sau khi bình tĩnh lại, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tôi đã bị doạ lăn vài vòng và gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao vẫn chưa có người nào phản ứng lại thế?

Tôi vội hét lên và chạy về phía nhóm lão Yên, chỉ thấy bọn họ lại đang nằm ngang dọc trên nền tuyết, thậm chí còn chẳng dùng gì để lót dưới người, trông ai cũng có vẻ như đang ngủ say.

Đầu tôi lập tức nổ tung, tôi không thể tin được là bọn họ đang ngủ say, phản ứng đầu tiên của tôi chính là: bọn họ xảy ra chuyện rồi!

Tôi vừa lăn vừa bò tới chỗ lão Yên, run rẩy đặt tay dưới mũi của ông ấy, thấy có một hơi thở ấm áp phả vào tay mình, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, còn may, còn may, ông ấy vẫn còn sống.

Khoảnh khắc vừa rồi tôi thực sự cho rằng mọi người đều đã xảy ra chuyện, dọa cho tôi sợ đến mức không thể đứng vững.

Tôi lại bò đến chỗ cô Thu và những người khác, kiểm tra từng người một và nhận ra bọn họ đều còn sống, lúc này tôi mới dám hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tôi còn chưa kịp thả lỏng thì tim lại đập mạnh, nếu bọn họ đã không có việc gì, vì sao tất cả lại nằm ở chỗ này?

Với sự ổn trọng của lão Yên, chuyện thế này không thể nào xảy ra được, huống chi ngay cả Côn Bố cũng đang nằm ở một bên.

Trong ấn tượng của tôi, Côn Bố rất ít khi ngủ say như vậy, bình thường chỉ cần có người tới gần, anh ta nhất định sẽ là người cảnh giác đầu tiên.

Tôi vội lay người nằm gần mình nhất, đó là Nha Tử, tôi hoảng sợ hét lên đầy kinh hoàng: “Nha Tử, Nha Tử, mau, mau tỉnh, tỉnh dậy đi.”

Tôi đã lay tầm một phút, Nha Tử vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, tôi trực tiếp tát một cái lên mặt anh ta: “Mau tỉnh lại đi!”

Cái tát này tôi đã dùng tới bảy, tám phần sức lực, đến nỗi cả bàn tay tôi cũng bị tê rần, trên mặt Nha Tử cũng xuất hiện một vết tát rất rõ ràng. Nhưng anh ta vẫn chẳng tỉnh lại, thậm chí không kiên nhẫn mà đẩy tay tôi đi, tiếp tục ngủ.