← Quay lại trang sách

Chương 524 Kim Thân Của Địa Tạng

****5:

Lão Yên không đồng tình và cho rằng dù có thêm thứ gì vào thịt bò đóng hộp thì chúng cũng bị tiêu hoá từ lâu rồi, không có lý do gì phải đợi đến bây giờ mới phản ứng. Hơn nữa, những người ở 303 cũng đều bất tỉnh trên mặt đất nên không thể nào do họ bày trò quỷ được.

Tôi cãi cọ với ông ấy vài câu, lão Yêu đều nói không thể nào, tuy rằng ông ấy không tin tưởng vào nhân phẩm của Lưu Hàn Thu, nhưng ông ấy cũng không tin được tên kia có được thứ lợi hại như vậy.

“Trường An, nếu tên đó có được thứ lợi hại như vậy, chúng ta đã chết từ lâu rồi, cậu có hiểu không?” Lão Yên bình tĩnh nhìn tôi, rồi nói.

Tôi lập tức hiểu ra, Lưu Hàn Thu rất muốn giết chết chúng tôi, nếu ông ta có thể thả thứ này vào người chúng tôi trong lúc không có ai chú ý, căn bản chúng tôi sẽ chẳng sống được đến lúc tiến vào núi Cửu Hoa rồi.

Vừa rồi tôi nhìn thấy lão Yên và những người còn lại hôn mê bất tỉnh, cho dù có cầm dao xẻo từng miếng thịt trên người họ cũng chưa chắc họ đã tỉnh lại, cho nên…

“Tôi biết rồi.” Tôi có chút thất vọng nói, sau đó ngồi xổm bên cạnh Lưu Hàn Thu, trong tay vẫn ôm hộp máu.

Tôi thừa nhận trong lòng có chút thất vọng, nếu có thể chứng minh được chuyện này là do mấy người kia làm, chúng tôi có thể trực tiếp tử hình đám người này ngay tại chỗ, 701 có năng lực này, chỉ cần chúng tôi có đủ chứng cứ.

Tôi không thể quên được chuyện đội trưởng Bạch đã bỏ trốn mười mấy năm, trong đó có 5 năm phải ở trong lăng mộ tối tăm, sau khi ra ngoài bà ấy vẫn không thể xóa bỏ được tội danh của mình. Nhưng bây giờ bởi vì chúng tôi không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói của đội trưởng Bạch thì không thể chiếm được lòng tin của mọi người, cho nên mới phải chịu đựng sự sỉ nhục của Lưu Hàn Thu!

“Trường An, hiện tại tôi chưa muốn Lưu Hàn Thu chết.” Lão Yên bỗng nhiên lên tiếng.

Tôi giật mình quay lại, thấy ông ấy đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía mình. Tôi không khỏi giật nảy mình một cái, vừa rồi, tôi quả thực có ý định muốn trực tiếp giết ông ta, hoặc là mặc kệ ông ta, để mặc ông ta tự sinh tự diệt!

Nhưng lời nói của lão Yên chợt khiến tôi nhận ra, Lưu Hàn Thu chưa thể chết được, nếu ông ta mà chết, nỗi oan của đội trưởng Bạch thực sự không thể nào gột rửa được.

“Thực xin lỗi.” Tôi chân thành xin lỗi, lão Yên xua tay nói không có việc gì, người trẻ tuổi luôn để máu nóng xông lên đầu, khi còn bằng tuổi cậu, tôi còn làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn cậu nhiều.

Tôi cười nhạt một tiếng, cũng đã nghĩ thông, dùng máu từ thi thể kia bôi lên miệng tất cả người của 303 một lượt, sau đó ngồi xem phản ứng của họ như đang xem kịch. Khi họ chuẩn bị lao lên tính sổ với chúng tôi, tôi bèn giải thích nguyên nhân một lượt, khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói.

Sau bao nhiêu cố gắng, chúng tôi đã vượt qua thời điểm đen tối nhất, còn một tiếng nữa trời sẽ sáng, nhưng đừng nói tới người ném xác, ngay cả một cỗ thi thể cũng…

Không, có thi thể!

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, chợt quay lại nhìn về phía cành cây kia, chỉ cảm thấy cỗ thi thể đó chính là thi thể thứ 100, thi thể được chuyển tới sau 10 năm một lần.

Cho nên người kia hẳn cũng đã xuất hiện, nhưng mục đích của người này là gì?

Đối phương không chỉ không đem thi thể đến đây để ném vào ngôi mộ tập thể kia, ngược lại, lại đặt thi thể lên cây, vừa tình cờ cứu được chúng tôi… Không, không thể nào là chuyện tình cờ được, trải dài ngàn năm truyền thừa, việc này đã chẳng khác nào một nghi lễ hiến tế, sao đối phương lại có thể làm tuỳ tiện như vậy được.

Hiển nhiên lão Yên cũng đã nghĩ đến điều này, ông ấy quan sát xung quanh, sau đó trở nên trầm mặc, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dù miệng mấp máy liên tục nhưng lông mày nhíu chặt vẫn chẳng thả ra.

Thật lâu sau, lão Yên mới thở hắt ra: “Nói như vậy, kế hoạch ôm cây đợi thỏ của chúng ta đã thất bại rồi ư?”

Phía bên kia, Dạ Tinh cũng đen mặt: “Không ngờ tới âm mưu của tất cả chúng ta đã bị bắt bài.”

“Không, chúng ta sẽ không đi theo sắp đặt của đối phương.” Giọng tôi trở nên kiên định.

Mặc kệ vì sao thứ máu này có thể đánh thức chúng tôi, nhưng nhất định là do người kia cố ý, góc độ của cỗ thi thể kia quá mức xảo quyệt, nếu đối phương không cố tình thì máu căn bản không thể nào tự chảy vào trong miệng tôi được.

Người của 303 nhìn chằm chằm về phía tôi chờ đợi lời giải thích, nhưng tôi lại lười nói với họ, thậm chí chỉ nói qua loa về việc mình đã dùng thứ gì để cứu sống bọn họ.

Nhưng trong đầu tôi lại nảy sinh ra một câu hỏi khác, đó chính là nếu người này có thể cứu những người xa lạ như chúng tôi, thì tại sao người này hoặc thế lực của người này lại tạo ra một ngôi mộ tập thể tại đây trong cả ngàn năm qua, thực sự chỉ là vì muốn báng bổ Địa Tạng Vương thôi ư?

Tôi luôn cảm thấy chuyện này không thể đơn giản như vậy, nếu là như vậy, núi Cửu Hoa chẳng lẽ lại không hề có bất cứ phản ứng gì sao?

Núi Cửu Hoa là thánh địa của Phật giáo, từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu là Phật tử đã tu hành trong núi sâu, mà ngôi mộ tập thể này căn bản không hề sâu, không thể nào không có ai phát hiện ra được, cho nên đây là một nghịch lý.