Chương 523 Kim Thân Của Địa Tạng
Tôi ừ một tiếng, nhanh chóng quệt máu lên miệng lên miệng của lão Yên, Côn Bố và cô Thu. Phản ứng của ba người họ không giống nhau, Côn Bố là người bình tĩnh nhất, gương mặt chẳng để lộ biểu cảm gì khiến tôi không phát hiện ra cảm xúc của anh ta, người có phản ứng cường điệu nhất là cô Thu, nếu không phải Nha Tử đã ôm chặt lấy cô ấy, có thể cô ấy đã chôn tôi xuống tuyết rồi.
Phản ứng của lão Yên nằm giữa hai người kia, ông ấy không bình tĩnh được như Côn Bố, nhưng cũng không quá kích như cô Thu, sau giây phút kích động, lão Yên mới hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi đành phải giải thích từ đầu tới đuôi một lần nữa, cô Thu nắm được điểm mấu chốt nhất nên hỏi thẳng: “Cho nên, cậu đã dùng thứ gì để đánh thức chúng tôi?
Sắc mặt tôi trở nên cứng đờ, không dám lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ kia của cô Thu, nếu tôi không nói lời nào chắc chắn sẽ còn bị đánh thảm hơn, nên tôi chỉ đành căng da đầu, chỉ vào thân cây mình đã dựa vào để ngủ: “Chính là… Chính là máu trong miệng người kia.”
“Trường An, có phải cậu hồ đồ rồi không?” Cô Thu không nổi giận như tưởng tượng của tôi, mà bày ra dáng vẻ khó hiểu mà đặt câu hỏi cho tôi.
Thấy tôi hoài nghi nhìn về phía cô ấy, cô ấy càng nhìn tôi với vẻ khó hiểu hơn: “Người, người ở đâu chứ?”
Tôi tưởng do mình đã miêu tả sai, bèn vừa quay về hướng cái cây vừa giải thích: “Ở ngay kia kìa, đó là một cỗ…”
Còn chưa kịp nói hết lời tôi đã ngẩn người ra, chỉ thấy trên cái cây kia trống không, làm gì còn cỗ thi thể nào chứ?
“Là một cỗ gì?” Cô Thu vẫn hỏi tiếp, nhưng tôi không nói được lời nào, chỉ cảm thấy đầu óc mình không thể hoạt động, tôi không biết được chuyện gì đang xảy ra, sao ở đó chẳng có gì nữa?
Tôi ngơ ngác nhìn về phía cái hộp trong tay mình, một phần máu đã được sử dụng, nhưng trong hộp vẫn còn lại hơn phân nửa, bởi vì tôi vẫn còn chưa kịp dùng lên người của 303.
“Máu này… máu này được lấy từ chính cỗ thi thể, lấy từ thi thể kia, nhưng sao giờ lại chẳng thấy thi thể đâu nữa?” Tôi có chút ngơ ngác.
Cô Thu giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nổi giận: “Trường An chết tiệt kia, cậu vừa nói cái gì, cậu cho tôi uống máu lấy từ thi thể ư? Phi phi phi, bảo sao tôi lại thấy trong miệng mình lại có mùi thi thể thối rữa!”
Trong khi hét thẳng vào mặt tôi bằng chất giọng cao mấy đề-xi-ben, cô ấy vừa chộp lấy bình nước mà điên cuồng súc miệng, làm như thể tôi vừa mới cho cô ấy uống thuốc độc vậy.
“Chị Thu, đây không phải là cách bất đắc dĩ trong trường hợp đặc biệt sao, chị đừng có chấp nhặt với tôi.” Thấy cô ấy súc miệng xong liền đi về phía mình, tôi lập tức rụt cổ lại, rồi sợ hãi nói.
Cô Thu vặn cổ, trông như thể chuẩn bị ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi, may là cô ấy chưa kịp tới gần đã bị lão Yên kéo ngược lại: “Đừng gây chuyện nữa, chuyện này có chút quái lạ!”
Nghe lão Yên nói như vậy, cô Thu trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, như đang cảnh cáo: Nhóc con, tôi nhớ kỹ rồi đấy, chuyện này chưa xong đâu. Tôi chỉ cảm thấy cổ mình lạnh căm căm, như thể chỉ ngay giây tiếp theo cổ mình sẽ bị cô ấy vặn gãy vậy.
“Trường An sẽ không nói dối, mùi máu này quả thực cũng không phải máu tươi, cho nên vừa rồi chắc chắn có một cỗ thi thể mới treo ở đây.” Lão Yên phân tích.
Tôi vội gật đầu theo lời của ông ấy, còn đi tới dưới gốc cây kia, giơ tay kéo cành cây xuống, mô tả dáng vẻ cỗ thi thể kia đã treo trên cây như thế nào.
Nói được một nửa, tôi đột nhiên kéo một cành cây xuống, nói: “Mọi người nhìn xem, ở đây có vết máu!”
Lão Yên và tất cả những người khác đều chạy tới gần, họ nhìn chằm chằm vào vết máu trên cành cây kia, sắc mặt của mọi người không được tốt lắm.
“Vừa rồi nó đã ở đó, ít nhất là nó đã ở đó trước khi Nha Tử kịp tỉnh lại, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nó không thể nào biến mất được.” Tôi tiếp tục lên tiếng.
Nói xong, tôi bỗng nhiên nhìn về phía Nha Tử, hỏi anh ta có phải vừa rồi đã nhìn thấy gì hay không, bởi vì vị trí vừa rồi của hai chúng tôi có chút đặc biệt, vừa hay Nha Tử đã hướng mặt về phía này, nếu có động tĩnh gì thì hẳn anh ta có thể nhìn thấy được.
Nhưng Nha Tử lại khẽ lắc đầu, nói mình chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe được động tĩnh gì hết.
Tôi lập tức cảm thấy không thể nào, cho dù thứ kia đã biến mất mà không gây ra tiếng động nào, nhưng ánh mắt của Nha Tử đã hướng về phía này, không thể nào anh ta không nhìn thấy gì cả.
Nhưng trông dáng vẻ của anh ta lại chẳng giống như đang nói dối, mà cho dù có nói dối cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên tôi mới không thể hiểu được.
“Nghỉ một lát rồi hãy nói sau.” Lão Yên đã nhanh chóng bỏ cuộc: “Cứ đánh thức người của 303 trước đã.”
Tôi ôm hộp máu trong lòng, hỏi lão Yên chẳng lẽ không cảm thấy hiếu kỳ vì sao tất cả chúng tôi đều ngủ say đến mức không thể thức dậy sao?
Lão Yên nhìn tôi chằm chằm, rồi hỏi: “Có phải cậu đang hoài nghi 303 không?”
Tôi dùng ra ra hiệu cho ông ấy, rồi mới nói: “Đúng vậy, đương nhiên là tôi nghi ngờ bọn họ, đêm qua chúng ta đã ăn thịt bò đóng hộp do chính bọn họ đưa cho!”