← Quay lại trang sách

Chương 526 Kim Thân Của Địa Tạng

Đây chắc chắn là điều tôi không muốn nhìn thấy nhất, dù sao trong ấn tượng của tôi, lão Yên sẽ không bao giờ làm điều gì có hại đến người khác.

“Lão Yên, tôi…” Trời đã sắp sáng, rốt cuộc tôi cũng nhìn rõ nội tâm của mình, có chút ngượng ngùng mà mở lời với lão Yên.

Lão Yên khẽ xua tay: “Trường An, cậu phải nhớ kỹ, vì lý do gì mà tôi lại chọn cậu! Đừng tự coi thường bản thân mình, được rồi, trời đã sắp sáng, có một số chuyện cũng nên nổi lên mặt nước rồi.”

Khi ông ấy vừa mới dứt lời, những tia sáng đầu tiên cũng chiếu xuyên qua những tán cây, thoạt trông như là những tia hy vọng. Tôi không thể không nhìn theo luồng tia sáng này, nhìn nó xé toạc một cái lỗ trong màn đêm, rồi bùng lên, chiếu sáng mọi nơi.

“Màn đêm có thể che giấu rất nhiều thứ, nhưng những thứ này không thể che giấu dưới ánh mặt trời được, đây là một vùng tuyết trắng, chỉ cần người này không thể phi thiên độn địa (bay lên trời, trốn xuống đất), nhất định sẽ để lại dấu vết, mọi người tìm thử xem!”

Khi nói những lời này, trong mắt lão Yên trống rỗng, dù đã nói hết lời nhưng vài giây sau vẫn chưa thấy ông ấy có động tĩnh gì.

Tuy nhiên những người khác đã bắt đầu hành động, người hành động trước tiên chính là Côn Bố, tôi nhìn thấy một con côn trùng quen thuộc chui ra từ ống tay áo của anh ta, đầu tiên nó leo lên cành cây nơi thi thể từng được treo ở đó, sau đó vèo một cái, nó đã biến mất trong nền tuyết trắng.

“Ảnh cổ.” Tôi reo hò trong lòng.

Trong lần hành động này, mãi mà vẫn chưa thấy Côn Bố dùng tới cổ trùng, làm tôi còn hoài nghi có phải là anh ta đã mất năng lực sử dụng cổ rồi hay không, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Anh ta vô cảm liếc nhìn chúng tôi, không quan tâm đến sự kinh ngạc của của chúng tôi mà nói thẳng: “Chờ một chút đi, ảnh cổ sẽ không thất thủ được đâu.”

Côn Bố nói một cách rất chắc chắn, chắc chắn đến nỗi lòng tôi lặng lại, cứ như vậy mà chờ đợi.

Nhưng lão Yên lại có chút không yên tâm, hỏi Côn Bố liệu có xảy ra vấn đề gì không, nhưng Côn Bố chỉ cười bảo ông ấy đừng lo lắng quá, nếu anh ta tàn phế thật thì đã không quay lại 701 rồi.

Lời này của Côn Bố đã khiến lão Yên không dám nói thêm gì nữa, đành phải chờ đợi cùng với chúng tôi.

Tuy nhiên, người của 303 lại không tin phục Côn Bố như chúng tôi, chỉ thấy tên Đồ Tể hừ lạnh một tiếng: “Một tên Cổ Vương bị Miêu Cương xoá tên, chẳng mấy chốc cũng bị thu hồi lại cổ trùng và dòng máu của Miêu Cương thôi, anh rốt cuộc lấy đâu ra tự tin để chắc chắn như thế? Chúng tôi không tin, chủ nhiệm, chúng ta vẫn nên tự mình tìm kiếm thôi.”

Lưu Hàn Thu ừ một tiếng: “Cũng đúng, muốn tìm một người sống to đùng như thế chỉ bằng một con sâu cỏn con ư, đúng là chuyện chưa từng có.”

Được Lưu Hàn Thu gật đầu, người của 303, ngoại trừ Trường Không, ai nấy đều quỳ rạp xuống đất, tản ra tìm kiếm vết máu. Nhìn kỹ năng của bọn họ tôi liền biết được đám này chưa từng sinh tồn trong rừng bao giờ, bởi vì trên một nền tuyết trắng rộng lớn thế này, không có lý nào lại tìm được một vết máu bé xíu xiu được.

Chỉ có Trường Không cười nửa miệng nhìn tôi, dò hỏi: “Tôi thấy vừa rồi hình như người anh em này đã nghĩ ra gì đó, sao lại không nói ra vậy?”

“Sao vậy, thứ để trong đầu tôi còn phải lấy hết ra triển lãm cho các người mới được à?” Tôi đâm chọc một câu, không đợi anh ta hỏi tiếp tôi đã bồi thêm một câu: “Tôi nghĩ người của 303 càng liên tưởng được nhiều hơn chứ, dù sao trên người ai cũng đầy mực bút văn nhân, thích nhất là xoay người ta vòng vòng, không phải sao?”

Trường Không bình tĩnh nói: “Người anh em này nói không sai, chúng tôi không thích đánh đánh giết giết, nhưng nếu thật sự phải đánh nhau, chưa chắc chúng tôi đã thua đâu. Cho nên, người nào đó tốt nhất nên dừng một số hành động nhỏ không cần thiết lại, hại người cũng chính là hại mình, hà tất phải làm như vậy chứ?”

Nói xong lời cuối cùng, anh ta còn nhìn thoáng qua phía lão Yên, chỉ một cái liếc mắt này đã khiến tôi kinh hồn táng đảm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, tôi nói: “Tôi không biết anh đang nói tới ai cả, sao thế, anh đây đã biết được hôm qua người mang thi thể tới là ai à?”

“Người anh em thật khéo nói đùa.” Sắc mặt của Trường Không cứng đờ, đoán chừng anh ta không ngờ được kế châm ngòi ly gián của mình lại thất bại.

Nhưng sắc mặt của anh ta đã nhanh chóng khôi phục, lúc nói chuyện còn phải lấy quạt xếp ra cầm trên tay, quả thực là có phong thái nhẹ nhàng của thư sinh.

Tôi nghiêm mặt nói: “Tôi không nói đùa đâu, quân sư, hiện tại mỗi một bước đi của chúng ta đều có nguy hiểm, thậm chí còn có người đang âm thầm gài bẫy sau lưng chúng ta. Tôi nghe ra được ý của anh trong lời nói vừa rồi, rõ ràng anh đã biết được gì đó, sao vậy, anh không muốn chia sẻ với mọi người ư?”

Trường Không dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tôi, sau một lúc lâu mới cười nói: “Chẳng qua chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, nếu tôi mà biết được sự thật, tôi sẽ không để mọi người tìm kiếm như thế.”

Tôi chỉ à một tiếng rồi không nói tiếp nữa, mọi thứ trước mắt đều khiến tôi rối bời, trước khi có được chứng cứ xác thực, tôi cũng không muốn nói ra những cảm xúc của mình.