← Quay lại trang sách

Chương 527 Kim Thân Của Địa Tạng

Hẳn là Trường Không thấy tôi còn nhỏ tuổi, cho nên mới muốn moi được chút manh mối từ tôi, nhưng anh ta đã sai rồi, cho dù lão Yên có thực sự làm ra chuyện gì đó, tôi cũng chẳng lải nhải trước mặt một người ngoài như anh ta, cho nên anh ta nên tỉnh lại thì hơn!

Chắc anh ta cũng đoán ra được điểm này, cho nên sau khi nói thêm vài câu vô nghĩa, Trường Không liền ngượng ngùng rời đi.

Ngay khi Trường Không quay lại định nói gì đó với Lưu Hàn Thu, sắc mặt của Côn Bố chợt thay đổi, rồi anh ta dùng tay ra hiệu với chúng tôi, loại ký hiệu này chỉ có những thành viên trung tâm của 701 mới hiểu được, chỉ là lúc này tôi thà rằng mình không hiểu được còn hơn.

Ý của anh ta là, chẳng có gì cả…. Ảnh cổ chẳng quan sát được bất cứ thứ gì!

Chuyện này là điều không thể nào xảy ra, ảnh cổ không giống con người chúng tôi, nó chỉ cần dựa vào một chút dấu vết để lại là có thể theo dõi được mục tiêu, cho dù vết máu có bị nền tuyết che giấu, cũng không tạo ảnh hưởng gì đến việc truy tung của nó.

Tôi hít một hơi sâu, nếu vậy, thi thể kia rốt cuộc tới từ nơi nào, sao nó lại đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại như vậy?

****7:

“Còn có một khả năng khác.” Côn Bố nhẹ giọng nói, không hiểu sao giọng điệu của anh ta lại khiến tôi phải rùng mình: “Thứ kia căn bản không phải là thi thể!”

“Anh có ý gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, cố đoán ra chút manh mối gì đó từ biểu cảm của Côn Bố.

Nhưng anh ta đã quay đầu lại nhìn về phía cành cây kia, nói nhỏ: “Nếu người được đưa tới đây chưa chết, vậy chắc chắn người này sẽ tự bỏ trốn, điều này khác với mệnh lệnh tôi đưa ra cho ảnh cổ, cho nên mới có thể khiến cho ảnh cổ không truy lùng được dấu vết gì.”

Lão Yên sờ sờ cằm, không phát biểu ý kiến, nhưng Nha Tử lại hô to gọi nhỏ: “Trường An, chẳng lẽ cậu không thể phân biệt được người sống và thi thể hay sao, hơn nữa, không phải chính mọi người cũng đã nói máu không còn tươi à?”

“Kích động cái gì?” Cô Thu liếc mắt nhìn Nha Tử, sau đó lại nhìn về phía tôi: “Trường An, tình huống hôm qua cậu cũng đã biết, không phải chúng tôi không tin tưởng cậu, nhưng dưới tình huống như vậy, cậu dám chắc thứ cậu nhìn thấy chính là thi thể sao?”

Tôi sững sờ khi nghe cô ấy hỏi một câu như vậy, làm sao tôi có thể chắc chắn đó là một thi thể đây?

Đúng rồi, là bởi vì trên người của người nọ có máu, cộng với việc người nọ không hề nhúc nhích, nhưng tôi cũng không biết người nọ có còn hơi thở hay không.

Tôi ấp úng nói: “Nhưng với lượng máu đối phương đã bị mất, còn có tư thế quỷ dị kia, chẳng hề giống việc người sống có thể làm được. Hơn nữa, hơn nữa, khi tôi đi lấy máu lần thứ hai, thời gian hứng máu cũng không ngắn, nhưng tôi chẳng cảm nhận được hơi thở của đối phương.”

“Là không cản nhận được, hay là lúc ấy cậu căn bản không thèm để ý đến” Cô Thu tiếp tục ép hỏi.

Tôi bối rối, lúc đó tôi chỉ nghĩ làm thế nào để đánh thức lão Yên những người khác, khi lấy máu tôi tôi cũng rất vội, nếu chỉ là tiếng hít thở rất nhỏ, thực sự có thể bị tôi phớt lời.

Cô Thu nhìn mặt tôi thì nhanh chóng hiểu ra, cô ấy lập tức quay lại nói với Côn Bố: “Anh có thể sửa đổi mệnh lệnh với ảnh cổ không?”

“Để tôi thả thêm con khác.” Côn Bố nói, rồi nhẹ nhàng vỗ vào tay áo, tiếp theo đó có một con ảnh cổ lớn hơn con vừa rồi bò ra ngoài, dường như nó còn ngẩng đầu lên nhìn Côn Bố, sau đó mới xoay người đi theo hướng mà con ảnh cổ trước đó đã từng đi.

“Ôi, con trước không dùng được nên dùng thêm con nữa đấy à! Loại sâu này có bán sỉ không, chủ nhiệm, lúc về chúng ta cũng đến điểm bán sỉ mua mấy con về chơi đi.” Khoái Đao còn hút sáo, bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Lưu Hàn Thu còn nói hùa theo tên kia, khiến cho Nha Tử lập tức nổi giận, xắn tay áo, làm ra tư thế như một người đàn bà đanh đá mà chửi đổng: “Tôi thấy các người đây là nhớ ăn không nhớ đánh đúng không, các người cẩn thận cho ông đây, còn dám ăn nói bậy bạ, ông đây bảo Côn Bố rải chút độc ra, độc chết các người đấy.”

Khoái Đao khịt mũi có chút khinh thường: “Độc ư? Cũng chỉ là đùa giỡn với mấy con côn trùng mà thôi, cậu thực sự cho rằng anh ta vẫn là Cổ Vương của Miêu Cương đấy à?”

Tôi nhíu mày không vui, Côn Bố chỉ vừa mới trở về, không ngờ bọn họ lại biết được chuyện này, bọn họ biết được tin anh ta bị đuổi khỏi Miêu Cương, cho nên mới có cái gan dám sỉ nhục Côn Cố.

Chứ nếu anh ta vẫn còn mang danh Cổ Vương của Miêu Cương, thử xem có ai dám đứng trước mặt Côn Bố mà ăn nói lảm nhảm như vậy không.

Tôi nhìn về phía Côn Bố, tuy rằng mặt Côn Bố lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng tôi biết kỳ thực người này thù rất dai, không biết lần này anh ta sẽ trả thù như thế nào đây.

Nha Tử đã hết sạch kiên nhẫn, quay đầu lại nói: “Côn Bố, anh cứ để cho đám chó con này ức hiếp mình mãi à?”

“Quay lại.” Côn Bố nhẹ nhàng nói một câu, dùng ngữ khí nhẹ như bay nhưng lại có lực uy hiếp rất lớn.

Nha Tử lập tức ủ rũ, cúi đầu cụp đuôi quay về, phía sau lưng anh ta là tiếng cười ha hả của Khoái Đao, tên này chỉ vào Nha Tử nói anh ta trông không khác gì chó nhà có tang.