← Quay lại trang sách

Chương 529 Kim Thân Của Địa Tạng

Trong lòng tôi cả kinh, vội hỏi lại anh ta chắc chắn chưa?

Không phải tôi nghi ngờ Côn Bố, chỉ là tôi quá sốc, mặc dù sau câu hỏi của cô Thu khiến tôi có chút không dám chắc chắn, nhưng mà nói thật, tôi vẫn cảm thấy khả năng cao thứ mình nhìn thấy là một thi thể.

Bởi vì tôi không phải kiểu người một khi hoảng loạn sẽ bị mất kiểm soát, nên tôi không nghĩ mình dễ dàng bỏ qua tiếng hít thở như vậy.

Côn Bố khẽ gật đầu: “Ảnh cổ vẫn luôn theo dõi người nọ, đối phương đã đi thẳng vào trong núi sâu, không có khí vị của người thứ hai, nếu đó không phải là người sống, vậy chẳng lẽ nào là xác chết vùng dậy ư?”

Xác chết vùng dậy… Điều này càng không có khả năng, một thi thể không thể vừa chết đã tự vùng dậy, trừ khi là có người cố ý huấn luyện, nếu không cho dù có vùng dậy được thì nó cũng chỉ có thể nhảy nhót cách chỗ ban đầu không xa.

Nhưng ảnh cổ đã xác định người nọ đã đi sâu vào trong rừng, như vậy đối phương chỉ có thể là người sống.

“Đuổi theo, hẳn đối phương chưa chạy được xa đâu!” Lão Yên nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Từ từ đã.” Cô Thu vội ngăn cản ông ấy: “Mọi người cứ xem thử nơi này trước đi.”

Không biết cô ấy đã chạy tới bên ngôi mộ tập thể từ khi nào, biểu cảm trên mặt cô ấy rất kỳ lạ, nói là kinh ngạc thì không giống kinh ngạc, nói là kinh sợ thì hình như có chút gì đó không giống cho lắm.

Chỉ là vị trí cô ấy đứng lúc này cũng đủ khiến chúng tôi dựng tóc gáy, nên mọi người nhanh chóng chạy tới, sau đó ai nấy đều để lộ ra biểu cảm chẳng khác với cô Thu là bao… chỉ thấy một bộ xương hoàn chỉnh nằm đó trên miệng ngôi mộ tập thể kia, trên xương vẫn còn một vết máu rõ ràng, kiểu như là da thịt vừa mới bị người ta lóc xuống.

“Bộ hài cốt thứ 100.” Tôi thì thào nói.

Người kia quả là rất lợi hại, sự quan tâm của chúng tôi đều đã bị hấp hấp dẫn, cơ bản không ai ngờ được ở đây có một bộ hài cốt cả, nếu không phải cô Thu tự dưng chạy sang bên này, hẳn là chúng tôi đã nghe theo lệnh của lão Yên mà đuổi theo đối phương vào trong rừng sâu, như vậy bộ hài cốt này đã bị chúng tôi bỏ qua rồi.

Lão Yên vuốt cằm: “Lúc ném xuống mộ chỉ còn lại một bộ xương trắng, như thế này là sao?”

Hiển nhiên, không ai trả lời được câu hỏi này của ông ấy, nhưng không biết vì sao, khoảnh khắc ông ấy cất tiếng hỏi, trong đầu tôi lại vang lên giọng của cô Tứ…

“Kim thân của Địa Tạng chôn dưới mộ, phù đồ chín tầng chín kiếp tai.”

(phù đồ chín tầng 九层浮屠: Phù đồ hay Phật đồ là phiên âm của Stupa (Sanscrit), Hán và Việt dịch đồng nghĩa là tháp. Phù đồ có nghĩa là tháp, con số 9 trong câu vừa nêu là con số cực đại, hoàn mỹ trong quan niệm toán học cổ. Xây tháp 9 tầng là tháp lớn; ở đây còn chỉ cho việc thực hiện một thiện sự viên mãn.)

Thế mà chúng tôi còn chưa thấy được phù đồ chín tầng, đã thấy được 100 người thiệt mạng, đây rốt cuộc là thánh địa của Phật giáo, hay là chốn địa ngục đây?

“Lóc sạch da thịt của một thi thể mới nhằm báng bổ Địa Tạng Vương Bồ Tát, làm như vậy có phải hơi thái quá rồi không?”

Nha Tử ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể kia: “Mà đây tuyệt đối không phải là một cách để trút giận, thủ pháp này rất tinh tế, thậm chí không để lại chút dấu vết nào trên xương, mọi người có thể thấy, xương cốt vô cùng sạch sẽ, chẳng để lại bất cứ dấu hết vào, có muốn nhìn xem người nọ dùng loại công cụ gì cũng không được.”

Những gì anh ta vừa nói khiến chúng tôi không khỏi cảm thấy kinh hãi, nghĩ lại mới thấy có gì đó không ổn, ở thời đại này, không phải cứ muốn tìm một bộ hài cốt là có thể tìm được, khả năng lớn nhất là người nọ đã sử dụng di hài của người thân hoặc bạn bè của mình.

Nhưng dùng di thể của người thân hoặc bạn bè để khinh nhờn một vị Địa Tạng Vương đã chẳng còn tồn tại, làm như vậy thì có ích gì chứ?

Lão Yên càng hút thuốc dữ dội hơn, như thể ông ấy muốn lấp đầy toàn bộ phổi của mình bằng khói thuốc lá thì mới chịu dừng lại.

Côn Bố đặt một tay lên vai lão Yên: “Yên tâm đi, không có gì nghiêm trọng đâu.”

Lão Yên lại cười khổ một tiếng: “Tôi sợ chuyện nghiêm trọng sao? Tôi chỉ sợ sẽ chẳng nhìn thấy gì thôi.”

Tôi ngẫm lại một chút trong lòng liền hiểu được lời của ông ấy là có ý gì, cho dù có gặp chuyện lớn chúng tôi cũng dám cắn răng đối đầu, chỉ sợ là không có chuyện xảy ra.

Bởi vì sau một chuỗi sự việc này xảy ra lại chẳng có thêm chuyện gì nữa, như vậy ẩn giấu phía sau còn thứ gì đó, nghĩ thôi tôi đã thấy sởn cả tóc gáy…

Mọi người đều giữ im lặng, chỉ có Dạ Tinh là chưa chịu từ bỏ, anh ta chạm vào từng đốt xương, dường như anh ta đang muốn tìm ra manh mối gì đó ẩn sau bộ xương này, trông cảnh này tôi càng thấy rợn người hơn.

“Đừng nhìn nữa, nhìn cũng đâu có đúng.” Không biết có phải Nha Tử đang trong trạng thái cãi vã hay không, nhưng mỗi một lời nói của anh ta đều như đang muốn mở ra một trận cãi vã.

Nhưng lần này, chưa đợi đối phương kịp phản ứng, lão Yên đã quát lớn một câu, Nha Tử bị quát thì ngẩn người ra, sau đó bĩu môi, nói nếu không nhìn thấy gì thì cũng đừng lãng phí thời gian, thời gian của mọi người rất đáng quý.