← Quay lại trang sách

Chương 530 Kim Thân Của Địa Tạng

Nhưng Dạ Tinh lại làm như không nghe thấy gì, chẳng thèm phản ứng gì với lời nói của Nha Tử, chỉ là càng sờ nắn cẩn thận hơn.

Đến cuối cùng như ảo ảnh biến thành hiện thực, anh ta sờ lên xương tay, giống như là vuốt ve người tình đang ngủ say vậy, thực sự là quá thân mật.

Tôi sờ sờ cánh tay nổi da gà, khó hiểu mà hỏi lão Yên: “Lão Yên, anh ta có cần phải vuốt ve thứ này hệt như vuốt ve người tình như vậy không?”

“Cậu ta đang cảm nhận cảm xúc của những người này khi còn sống, nói đơn giản hơn là sự đồng cảm.” Lão Yên liếc nhìn tôi một cái, sau đó giải thích đơn giản.

Đồng cảm cũng là một loại năng lực, một khả năng mà ai cũng có. Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là cảm nhận được điều mà đối phương đã trải qua như là chuyện của mình, chẳng qua đại đa số mọi người đều không làm được, cùng lắm cũng chỉ có thể đồng tình cho nhau, nhưng nó chưa hẳn có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

Tôi nghi hoặc nhìn về phía Dạ Tinh, đối với một người đã chết, không, là đối với một bộ hài cốt, có gì mà để anh ta đồng cảm đây?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lão Yên đặt tay lên môi ra hiệu cho tôi nói nhỏ một chút, sau đó ông ấy hạ giọng, thì thầm bên tai tôi: “Dạ Tinh này không đơn giản đâu, cậu ta là con át chủ bài của 303 đấy.”

Con át chủ bài ư?

Mắt tôi trừng lớn bằng khuôn miệng, sao tôi nhìn thế nào cũng không thấy cái tên gầy yếu bệnh tật kia có thể là át chủ bài của 303.

Nhưng nói như vậy cũng có thể hiểu được, bởi vì anh ta chính là người được Lưu Hàn Thu tôn trọng nhất, suốt cả hành trình này, Lưu Hàn Thu chưa từng sai bảo anh ta, có thể thấy được địa vị của tên Dạ Tinh này không hề bình thường.

Lão Yên tiếp tục nói: “Tôi cũng vừa mới đoán ra thôi, tôi chỉ biết 303 có một con át chủ bài, nhưng chưa biết đó là ai! Chỉ biết được người kia thần thông quảng đại, có thể cảm nhận được cảm xúc của người đã khuất, vừa nhìn Dạ Tinh tôi đã thấy giống với lời miêu tả đó.”

“Ha hả.” Tôi cười nhạo một tiếng, không đồng ý với cái gọi là người có thể cảm nhận được cảm xúc của người đã khuất này: “Cho dù anh ta có cảm nhận được, thì người kia cũng thành một bộ xương trắng rồi, cảm nhận ở đâu được chứ?”

****9:

Không phải tôi không muốn thừa nhận rằng có một số người có thể nhận biết được cảm xúc của người đã khuất dựa trên biểu cảm yên bình, sợ hãi hoặc kinh ngạc, … nhưng đó phải yêu cầu người đã khuất vẫn còn da thịt thì mới được.

Chứ đối với trường hợp chỉ còn lại xương cốt, chẳng nhìn ra được biểu cảm cuối cùng là gì, anh ta dùng phương pháp gì để phán đoán chứ? Chẳng lẽ dùng cách thông linh hay sao?

Lão Yên không đồng tình với quan điểm của tôi, nói rằng nếu Dạ Tinh thực sự là con át chủ bài của 303 như trong lời đồn, vậy khẳng định cậu ta phải có một loại bí thuật nào đó mà không ai biết được.

Tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Tinh, thật sự tôi không cảm thấy có dục niệm với xương trắng là một loại bí thuật gì cả, chỉ cảm thấy tên này đang giả thần giả quỷ mà thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng tin tưởng của lão Yên, tôi cũng chẳng tiện nói gì nữa, chỉ chờ đợi Dạ Tinh thất bại trong chốc lát.

Tuy nhiên, cho dù là sự hoài nghi của tôi, hay sự tin tưởng của lão Yên, dường như chẳng có gì có thể khiến Dạ Tinh bị ảnh hưởng cả, anh ta chỉ nghiêm túc “tâm sự và chia sẻ” với bộ xương trắng kia, thi thoảng còn nói ra một hai câu, nghe rất quái lạ.

Ví dụ như: tôi biết bạn đang nghĩ gì, cứ nói cho tôi nghe, tôi sẽ giúp bạn, … Tôi nghe những lời này mà da gà da vịt khắp người đều nổi lên…

Chẳng biết đã qua bao lâu, Dạ Tinh mới chậm rãi ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, bộ dáng yếu ớt. Tuy nhiên, anh ta vẫn luôn bị bệnh, cho nên dáng vẻ yếu đuối này chẳng đáng để người ta quan tâm.

Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng đặt bộ xương xuống, giọng điệu cũng vì thế mà nhẹ nhàng theo: “Có thể tôi đã nhầm, những bộ xương trong mộ tập thể này không phải để báng bổ Địa Tạng Vương Bồ Tát, mà là để tưởng nhớ ngài.”

Chúng tôi chẳng có ai lên tiếng, bởi vì hiển nhiên phía sau anh ta vẫn còn lời chưa nói hết.

Quả nhiên, anh ta cũng chẳng buồn nhìn phản ứng của chúng tôi, mà tiếp tục nói: “Bởi vì người này mang theo tâm trạng thanh thản mà từ giã cõi đời, không có bất cứ oán niệm nào. Nếu một thi thể như vậy thật sự có thể có tác dụng gì, cũng chỉ có thể là tưởng nhớ mà thôi.”

“Anh nói oán hận chính là oán hận, nói tưởng nhớ chính là tưởng nhớ, chẳng lẽ những người này là do anh giết à?” Nha Tử hiển nhiên không thể tiếng tục ngồi nghe mấy lời giả thần giả thánh của Dạ Tinh nữa, anh ta không kiên nhẫn mà ngắt lời.

Dạ Tinh còn chưa kịp nói gì, sắc mặt của lão Yên đã đột nhiên trầm xuống: “Nha Tử!”

Nha Tử bị lão Yên quát thì sửng sốt, rồi anh ta bất mãn lẩm bẩm: “Lão Yên, đừng nói ông thấy anh ta đẹp trai hơn tôi, cho nên thiên vị anh ta đấy chứ, ông chưa mắng tôi bao giờ cả.”

Lão Yên bị biểu cảm ai oán như oán phụ này của anh ta làm cho nghẹn họng, mất một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh: “Thằng nhóc con không nên thân này, cả ngày nghĩ vớ vẩn gì thế, đã không hiểu thì im lặng mà nghe đi.”