← Quay lại trang sách

Chương 539 Kim Thân Của Địa Tạng

Chỉ thấy con gấu đen kia đang đứng giữa bầy cổ trùng, kích thước của đám cổ trùng này cũng tương đương với ảnh cổ, nhưng chúng rõ ràng không cùng một loại.

Mà tay của Côn Bố đang điều khiển mấy con côn trùng này.

Khó trách, bảo sao con gấu đen kia lại không dám động đậy, nó chỉ cần khẽ nhúc nhích là sẽ bị mấy con cổ trùng chui vào mọi ngóc ngách trong cơ thể ngay, cho dù gấu đen có hung mãnh đến đâu chắc cũng không thể chịu nổi sự tấn công như vậy, sao Côn Bố vẫn còn dây dưa với nó làm gì?

“Không phải đang dây dưa, mà nếu sử dụng hết những con cổ trùng này, Côn Bố cũng sẽ phải chịu phản phệ cực mạnh.” Cô Thu bình tĩnh phân tích.

Tôi cẩn thận quan sát một chút, phát hiện cô ấy nói không sai, tuy thoạt nhìn Côn Bố vẫn rất bình tĩnh, nhưng lưng anh ta lại thẳng tắp đến nỗi cứng đờ, chứng tỏ anh ta cũng không chắc chắn.

“May mắn chúng ta chưa rời đi!” Tôi chỉ có thời gian để thốt ra một câu như thế, bởi ngay sau khi tôi vừa mới dứt lời, con gấu đen kia rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa, nó dùng hai chân trước cào lên mặt đất, sau đó gào rống bổ nhào tới phía Côn Bố.

Đúng khoảnh khắc này, tay Côn Bố cử động nhanh chóng, nhanh đến nỗi tôi gần như không thể nhìn rõ.

Tất cả đám cổ trùng đều phát ra âm thanh vo ve, rồi cùng đồng loạt chui vào trong lớp da dày của gấu đen.

Gấu đen hứng trọn một đòn nặng nề, nó tạm dừng lại một chút, mà đúng lúc này, cô Thu cũng hô lên với tôi một câu rồi xông thẳng về phía trước.

Động tác của tôi còn nhanh hơn cả não, vào giây phút cô Thu vừa mới nhúc nhích tôi đã lao thẳng lên phía trước, chặn cô ấy lại và vọt tới trước mặt Côn Bố, đỡ lấy Côn Bố vì không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

Cô Thu cũng chạy tới, cùng tôi kéo Côn Bố lùi lại phía sau.

Phanh!

Chúng tôi vừa mới lùi lại được mấy bước, thân hình cường tráng của con gấu đen đã đổ xuống, cái đầu khổng lồ rơi ngay dưới chân chúng tôi, những hạt tuyết bắn tung lên khiến chúng tôi bị sặc phải cúi sát người xuống đất.

Nếu chỉ muộn thêm một giây nữa thôi, cả người Côn Bố đều sẽ bị đè dưới thân hình khổng lồ của con gấu kia, đến lúc đó anh ta sẽ thực sự trở thành một tờ giấy mỏng.

Khó trách Côn Bố chỉ dùng cổ trùng vây quanh gấu đen, chứ bản thân không hề động đậy, bởi vì anh ta căn bản không thoát nổi, đây chính là phương pháp đồng quy vu tận với đối phương!

“Mau, xem anh ấy thế nào rồi.” Cô Thu lo lắng nói.

Tôi vội bò dậy, dùng tay thăm dò hơi thở của Côn Bố, may mắn thay, tuy hơi thở của anh ta rất yếu, nhưng ít ra vẫn còn sống. Mà lúc này, đám cổ trùng trên người con gấu đen kia cũng chui ra ngoài như thủy triều, rồi lần lượt bò vào trong quần áo của Côn Bố.

Cô Thu cúi người nói: “Để tôi cõng anh ấy, chúng ta quay lại tập hợp với nhóm lão Yên.”

Tôi vừa định lên tiếng, cô Thu đã chặn họng: “Đừng cậy mạnh, vết thương bên hông của cậu nứt ra rồi kìa.”

Không ngờ cô ấy lại để ý tới điều này, tôi lập tức không muốn cậy mạnh nữa, chỉ hỏi cô ấy có thể cõng nổi Côn Bố không?

Tuy rằng thoạt nhìn Côn Bố rất gầy, nhưng nói thế nào anh ta cũng là một người đàn ông, khung xương vẫn là của đàn ông, cho nên nhất định sẽ không nhẹ. Tuy rằng cô Thu có tay dài chân lớn, nhưng xét cho cùng cô ấy cũng là phụ nữ, sức lực chắc chắn sẽ không thể so được với một người đàn ông.

“Bớt nói nhảm đi, còn không mau dẫn đường cho tôi?” Cô Thu khoác hai tay của Côn Bố lên vai, xốc nhẹ một cái rồi loạng choạng đứng dậy, tức giận nói với tôi.

Tôi cười khúc khích, thấy cô ấy vẫn kiên trì mà miệng vết thương của tôi quả thực cũng đã nứt ra rồi, cho nên tôi không nói gì nữa, chỉ tập trung dẫn đường.

Đi đến nơi chúng tôi từng bị mắc kẹt, ánh mắt của tôi chợt trở nên cứng đờ, bởi vì lão Yên và Đồ Tể đang đứng đó, không biết có phải do tôi nghĩ quá nhiều hay không, mà tôi cứ cảm thấy Đồ Tể và ông ấy đang đứng gần quá mức, căn bản không giữ chút khoảng cách như những người đang cảnh giác lẫn nhau.

“Tiểu Thu, các cô thế nào rồi?” Lão Yên nghe được động tĩnh, lập tức chạy lên đón, ngay cả Đồ Tể cũng bước lên giúp đỡ, đỡ Côn Bố sang một bên.

Cô Thu liếc nhìn lão Yên, do dự một lúc, muốn nói rồi lại thôi, phải mất một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: “Lão Yên, ông đây là có ý gì? Đang yên đang lành sao ông lại phải bố trí một trận pháp ở đây?”

Lúc đầu tôi rất sốc vì cô ấy lại dễ dàng hỏi ra như vậy, nhưng sau đó tôi mới nhận ra cô ấy đang cố tình.

Bởi vì trận pháp đã bị chúng tôi phá giải, chỉ cần lão Yên không bị ngốc thì nhất định có thể đoán được câu đầu tiên chúng tôi muốn hỏi là gì, nếu chúng tôi không hỏi thì mới kỳ lạ đấy.

Quả nhiên, vừa nghe chúng tôi hỏi như vậy, lão Yên không những không tỏ ra khó chịu, ngược lại ông ấy còn bật cười lớn: “Các cô các cậu nhận ra rồi sao?”

“Ừm, là Trường An nhận ra, nói rằng ông đã từng dạy cậu ấy trận pháp này.” Cô Thu dựa người sang một bên nghỉ ngơi, chậm rãi trả lời, dường như cô ấy đang nói chuyện phiếm bình thường, nhưng tôi biết cô ấy đang thử lão Yên.

Lão Yên trầm tư liếc nhìn cô ấy một cái, tiếp đó buồn cười lắc đầu: “Không ngờ vẫn bị mọi người phát hiện ra, tôi chỉ đang làm thí nghiệm, thí nghiệm thôi.”