Chương 541 Kim Thân Của Địa Tạng
“Trường An, tình huống hiện tại là như thế nào?” Nha Tử mở miệng hỏi.
Tôi kể lại tóm tắt toàn bộ sự tình, nhưng cố tình giấu chuyện Đồ Tể gây rắc rối đi, nếu lão Yên đã không cho chúng tôi truy cứu thì có kể ra cũng chẳng ích gì, không khéo còn khiến tất cả mọi người mất vui.
Hiển nhiên Nha tử cũng đoán ra được gì đó, anh ta bảo với mức độ ăn ý của nhóm chúng tôi thì sao có thể để mặc một mình Côn Bố dụ gấu đen đi chỗ khác được?
“Chuyện lại trùng hợp như vậy đấy, được rồi Nha Tử, phía bên các cậu thế nào rồi?” Lão Yên ngắt lời Nha Tử.
Nha Tử cũng vô tư, nghe lão Yên đưa ra kết luận như vậy cũng chẳng nói được gì nữa, chỉ xoa đầu mà trả lời: “Bên phía chúng tôi thì có việc gì được chứ? Rất thuận lợi, chỉ là tuyết rơi càng ngày càng dày, tôi thấy chúng ta không thể lên đường tiếp được đâu.”
“Đúng vậy, tuyết rơi dày tới kỳ lạ!” Lão Yên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, không biết ông ấy có nhìn ra được điều gì không, chỉ là ông ấy không kiên trì đi về phía trước nữa mà dọn dẹp một khoảng không gian tương đối, bảo chúng tôi nghỉ tạm một đêm.
Vì tuyết rơi dày đặc nên tôi và Nha Tử phải vật lộn rất lâu mới dựng được lều và nhóm lửa.
Người của 303 chẳng biết có phải sợ phiền toái hay không, thế mà còn mặt dày ngồi sưởi lửa chung với chúng tôi, đương nhiên chúng tôi cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi quanh đống lửa để sưởi ấm tay.
“Càng ngày càng lạnh.” Lão Yên cảm thán.
Nha Tử cười một tiếng: “Còn không phải à? Hôm nay không phải là đêm giao thừa sao?”
“Xem trí nhớ của cậu kìa, bây giờ đã là 12 giờ đêm ngày mồng 2 Tết rồi.” Lão Yên đáp trả một câu, trong giọng điệu còn ẩn chứa một chút bất đắc dĩ.
Nha Tử không phục, nói: “Ai bảo mọi người cứ làm ầm ĩ như vậy? Tôi không quan tâm, tôi cứ coi hôm nay là ngày 30.”
Tôi kinh ngạc phát hiện, hoá ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng chúng tôi mới chỉ vào núi được ba ngày mà thôi…
Tuy nhiên tôi cũng chẳng có cảm giác gì với đêm giao thừa, khi còn nhỏ cha tuy yêu thương tôi, nhưng một người đàn ông thì làm sao tỉ mỉ được, cùng lắm ông ấy chỉ mua thêm chút đồ ăn, cộng thêm một bộ quần áo mới là được.
Tôi biết thu nhập của cha từ đâu mà có, cho nên tôi căn bản không muốn dùng tiền của ông ấy, bởi vì tôi thấy thương ông.
Ở trong quân đội, thực ra đêm giao thừa còn có chút ý nghĩa, những người ở xa hoặc không có nhà như tôi thì ở lại trong quân doanh, ngoại trừ những người đứng canh gác, cả một đám đàn ông chúng tôi sẽ sum vầy bên nhau, vừa múa vừa hát, còn có thể uống vài ngụm rượu - thứ mà bình thường chúng tôi chẳng bao giờ đụng tới, quả thực cũng có chút thú vị.
Bây giờ nghe Nha Tử nhắc tới đêm giao thừa, tôi chẳng có cảm xúc gì, nhưng mấy người của 303 lại không giống như thế.
Lưu Hàn Thu là người mắng ra câu đầu tiên: “Cái nhiệm vụ chết tiệt này đã tiêu tốn mất mấy ngày rồi, làm ông đây năm nay cũng đều không được ăn Tết ở nhà.”
Lời này của ông ta cũng rất bình thường, cho nên chúng tôi không hề châm chọc ông ta, hiếm khi mới thấy cô Thu đồng tình mà đáp lại một câu: “Đúng vậy, bây giờ ở bên ngoài chắc vạn nhà đang sáng đèn rồi.”
(Vạn nhà sáng đèn 万家灯火: Là một câu thành ngữ của TQ, ý chỉ sự rực rỡ, nhộn nhịp, phồn hoa của chốn đô thị.)
Lời nói của cô Thu quả thực rất biết gợi lên sự liên tưởng, tôi lập tức nhớ tới lúc cha mình còn sống, đêm giao thừa, cả thôn đều thắp đèn đuốc sáng trưng.
Tuy thôn chúng tôi rất nghèo, không có đèn điện, chỉ có mấy ngọn nến và vài ngọn đèn dầu, nhưng mọi nhà vẫn cứ thắp sáng cả một đêm, người trong nhà còn cùng ngồi trước bếp lò suốt đêm để đón giao thừa.
“Ấy, nói mới thấy, bây giờ chúng ta cùng ngồi quanh đống lửa không phải cũng rất vui sao?” Lão Yên là một người phóng khoáng, thực ra là vì ông ấy là một lão già độc thân, lại là người làm việc trong tổ chức lâu nhất. Có thể nói chỉ cần có người cùng bộ phận ở bên cạnh, ông ấy ăn Tết ở đâu mà chẳng như nhau.
Có lẽ vì dịp Tết Nguyên Đán nên cơn sóng ngầm giữa hai đơn vị đã tạm gác lại, hiếm khi chúng tôi mới có dịp nhàn nhã ngồi trước đống lửa mà trò chuyện.
Ngoại trừ hai người Lưu Hàn Thu và lão Yên không nói lời nào vì mối huyết hải thâm thù, những người khác vẫn ngồi chung một chỗ rất vui vẻ, đặc biệt là Nha Tử cùng Khoái Đao, hai người này tuổi tác tương đương nhau, tính cách cũng đơn thuần như nhau, ấy vậy mà họ còn cùng nhau nghiên cứu xem liệu có thể tạo ra một vài tiếng động nghe giống như tiếng pháo không.
Cô Thu cười một tiếng: “Cái này không phải rất đơn giản sao, chỗ tôi có nhiều lắm.”
“Tiểu Thu, cô đàng hoàng lại cho tôi!” Lão Yên bỗng nhiên quát một tiếng, sợ cô Thu sẽ tiện tay mà tung vài quả bom nhỏ ra ngoài.
Cô Thu bĩu môi, nói lão Yên thật nhàm chán, nhưng vẫn nghe lời mà nhét mấy quả bom trở lại ba lô, sau đó bất đắc dĩ từ bỏ: “Không có cách nào khác, lão Yên cổ hủ quá, chỉ sợ năm nay các cậu không được nghe tiếng pháo nổ rồi.”
“Chị Thu, không phải chị luôn nghiên cứu về vũ khí sao? Chị làm cho chúng tôi mấy quả pháo nổ chơi đi.” Không biết có phải Nha Tử bị kích động hay không, mà mặt anh ta đỏ bừng, dù đã cách một lớp kính râm dày cộm cũng không che được ánh mắt của anh ta.