← Quay lại trang sách

Chương 542 Kim Thân Của Địa Tạng

Cô Thu phải bất lực trước sự phiền phức của anh ta, đành phải bảo nếu lão Yên đồng ý thì cô ấy sẽ làm.

Không nói tới lời thứ hai, Nha Tử lại bắt đầu cuốn lấy lão Yên, cứ như vậy, vào ngày mồng 2 Tết, chúng tôi đã nghe được tiếng pháo mừng năm mới đầu tiên, cho dù cả đám người có mặt ở đây chẳng hề hoà hợp với nhau, nhưng như thế cũng đủ làm người ta phải cảm động rồi!

Nhưng chúng tôi cũng chỉ cảm động một lúc mà thôi, cho tới khi Nha Tử vo một quả cầu tuyết lớn nện lên người tôi, mặt tôi đã tối sầm lại.

“Nha Tử!” Tôi giận dữ gầm lên, nếu không phải bên hông tôi có vết thương vừa bị vỡ ra lần nữa, tôi nhất định sẽ đè Nha Tử xuống đất mà đánh cho một trận thật đau, vừa đánh vừa hỏi xem có phải não anh ta đã hỏng rồi không.

Tiếp theo chúng tôi còn phải đi thêm một quãng đường dài nữa, quần áo tôi ướt hết thì phải làm sao?

Cũng may hành vi của anh ta rất nhanh đã bị lão Yên ngăn lại: “Tất cả đi ngủ đi. Không biết ngày mai sẽ có điều gì chờ đợi chúng ta đâu.”

Chỉ một câu nói của ông ấy đã khiến bầu không khí lại trở nên nặng nề, Nha Tử không còn hứng thú chơi đùa nữa, oán giận bảo lão Yên chẳng có chút tình cảm nào, ngay lúc này còn làm mọi người mất vui.

Lão Yên căn bản không thèm để ý tới anh ta: “Nếu ngày mai cậu muốn có một đôi mắt gấu trúc, gặp phải chuyện không thể chạy trốn thì cậu cứ tiếp tục chơi đi.”

Nha Tử bị nghẹn họng không nói nên lời, phải mất một lúc lâu sau mới kéo túi ngủ sang một bên, miệng còn lẩm bẩm: “Haizzz, thật nhàm chán.”

Lão Yên coi lời nói của anh ta như gió thoảng bên tai, trực tiếp quấn mình trong túi ngủ ở bên cạnh đống lửa, ông ấy dùng hành động của mình để nói cho Nha Tử biết anh ta đã bị lơ.

“Trường An, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi, để tôi gác đêm cho.” Cô Thu khoác áo khoác quân đội lên người, ngồi bên đống lửa, hai tay giơ ra để sưởi ấm.

Tôi khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.”

Cô ấy cũng không kiên trì, chỉ nói với tôi nếu thực sự không có việc gì thì cô ấy sẽ ngồi cạnh một lát, sau đó lại đến lượt tôi.

Tôi thấy lúc này cũng đã là nửa đêm, mọi người còn có thể ngủ một lát nên đồng ý với cô ấy.

Thế là tôi co rúm cả người vào trong túi ngủ, kể cả cả phần đầu cũng không để lộ ra ngoài, chỉ chừa có cái mũi để hít thở không khí.

Thực sự tôi không thể ngủ được, có quá nhiều thứ đang đè nặng lòng tôi lúc này, cho nên tôi cũng chỉ chợp mắt được một chút.

Ước chừng nửa tiếng sau, tôi liền thức dậy thay ca cho cô Thu, thấy tôi thực sự không ngủ được, cô ấy đắc dĩ thở dài: “Trường An, cậu không cần nghĩ quá nhiều đâu, cũng đâu phải chuyện to tát gì.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Tôi mỉm cười.

Cô Thu không nói gì nữa, quả thực cô ấy cũng rất mệt, nên nhanh chóng rúc vào trong túi ngủ mà ngủ thiếp đi.

Tôi cũng không ngồi hẳn dậy, mà cứ nằm trong túi ngủ, mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa, trong đầu tôi lúc này rối như tơ vò, dù muốnn cố gắng tìm ra manh mối từ mớ hỗn độn này nhưng không thể.

“Thôi, không nghĩ nữa.” Tôi có chút thất vọng.

****6:

Kỳ thật tôi hiểu vì sao mình càng nghĩ lại càng rối bời, bởi vì lão Yên đều có mặt trong những sự việc này, mỗi lần nghĩ đến lão Yên tôi đều sẽ vô thức bỏ qua ông ấy, và rồi mọi thứ lại trở thành một mớ hỗn độn.

Cho nên tôi đã từ bỏ, đối với những thứ không có kết quả, tôi cũng chỉ đành lựa chọn từ bỏ. Nhưng vào lúc đó, tôi nghe thấy động tĩnh ở bên cạnh, là tiếng bộ đàm, lỗ tai tôi lập tức dựng thẳng lên… đó là hướng lão Yên đang nằm!

Ông ấy đang ngủ cạnh tôi, nhưng vì nằm ở phía sau nên lão Yên căn bản không thể nhìn thấy tôi.

Có lẽ ông ấy tưởng tôi đã ngủ say, cho nên mới không để ý, nhưng suy cho cùng ông ấy cũng là một người cẩn trọng, cho nên tiếng bộ đàm vừa mới vang lên đã bị ông ấy tắt luôn, qua một lúc lâu, lão Yên mới lén lút đứng dậy và đi vào rừng.

Lý do vì sao ông ấy phải chờ thêm một lúc, rất có thể là bởi vì muốn kiểm tra xem chúng tôi có nghe thấy tiếng bộ đàm hay không.

Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, có cảm giác như lồng ngực sắp nổ tung, tôi vẫn luôn nghi ngờ lão Yên đang giấu chúng tôi điều gì đó, chính biểu hiện của ông ấy lúc này đã chứng thực bản thân đang giấu một chuyện không hề nhỏ, điều này khiến tôi cảm thấy không thở nổi.

Lần cuối cùng tôi có cảm giác này là khi còn ở nước Trường Dạ, nhưng khi đó tôi cũng chẳng nghĩ gì, bởi vì lúc đó lão Yên có giấu diếm chúng tôi điều gì cũng là chuyện bình thường. Đám quân nhân chúng tôi vốn dĩ khác với ông ấy, ông ấy giấu giếm thứ nhất vì sợ chúng tôi lùi bước, thứ hai là vì đó là bí mật quốc gia.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ chúng tôi là những người đồng đội vào sinh ra tử cùng ông ấy, vì sao ông ấy còn muốn giấu giấu diếm diếm với chiến hữu của mình chứ?

Vết thương của tôi đang chảy máu cho nên mới không thể bật dậy chất vấn ông ấy trong khoảnh khắc ông ấy rời đi, mà phải đợi sau khi ông ấy rời đi tôi mới mở mắt ra, sau đó im lặng bám theo.

Có thể nói tôi đã học được kỹ năng theo dõi từ khi còn nhỏ! Người đầu tiên tôi theo dõi chính là cha tôi, cũng chính lần theo dõi đó đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi, cho nên dù lão Yên có cẩn thận đến đâu, tôi vẫn tin tưởng mình sẽ không bị phát hiện.