Chương 549 Kim Thân Của Địa Tạng
Càng ngày càng gần… Tôi hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí còn không thể nắm chắc được khẩu súng lục, những chiếc lá xung quanh cũng không ngừng rung động rì rào, hoà cùng với tiếng sáo đã tấu lên một khúc nhạc u buồn.
Tới rồi!
Tôi âm thầm kêu trong lòng, nhưng ngay giây phút tiếp theo, một cơn ớn lạnh đột nhiên dâng lên trong lòng tôi, tôi lập tức nhảy bắn người ra ngoài theo phản xạ của bản năng, trực tiếp trèo thẳng lên một cái cây gần tôi nhất. Tuy nhiên tôi lập tức thả tay ra, lăn trong tuyết, và sau đó va vào một gốc cây cạnh đó.
Ở nơi tôi vừa mới chạm vào kia, một thân cây đã bị chém đứt ngang, thân cây đổ ập trên nền tuyết, những bông tuyết bắn lên mù mịt.
“Là người nào!” Tôi hét lớn một câu.
Vết cắt trên thân cây rất rõ ràng, nhất định là do một loại vũ khí sắc bén tạo ra, cho nên quanh đây chắc chắn có người đang âm thầm giở trò quỷ, nhưng rốt cuộc là loại vũ khí nào có thể sắc bén đến nỗi cắt đứt được thân cây to cỡ hai người ôm mới hết kia?
Tưởng tượng tới cảnh nếu vừa rồi tôi không né ra, thứ bị chia thành hai nửa chính là cơ thể của tôi, tôi lập tức cảm thấy bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra cả người …
Đương nhiên không có ai trả lời tôi, sau khi khoảnh khắc khủng khiếp này trôi qua, trong rừng an tĩnh không một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng sáo cũng không còn, nó đã biến mất theo một đường dao đáng sợ kia.
Tôi hít mấy hơi thật sâu, cảm giác sống sót sau tai nạn còn chưa kịp xuất hiện, con ngươi của tôi đã đột nhiên co rụt lại… Thứ tôi vừa mới dựa vào căn bản không phải một gốc cây, mà là một bia mộ.
Khí lạnh lại lần nữa quét qua toàn thân tôi, tôi không dám tưởng tượng nơi này rốt cuộc là chỗ nào, những thứ này là gì, chỉ biết rằng có gì đó không ổn.
Tiếng sáo kia đã cố ý dẫn tôi tới đây… Thậm chí còn có cả sự thúc đẩy của lão Yên nữa, bởi vì nếu không có cái liếc mắt kia của lão Yên, tôi đã không nổi lên xúc động mà đi lên núi.
Lão Yên, ông thực sự muốn tôi chết sao?
Tôi nắm chặt tay, không dám tưởng tượng rốt cuộc lão Yên đang muốn làm cái gì, vừa rồi nếu không phải tôi phản ứng nhanh, bây giờ tôi đã thành một cỗ thi thể.
Nếu đó thực sự là do lão Yên làm, ông ấy đã chẳng còn chút tình cảm nào với tôi rồi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, cố gắng xoá bỏ suy nghĩ trong đầu, sau đó mới cẩn thận đánh giá lại tấm bia mộ kia. Người nào lại lập bia mộ trên đỉnh núi đơn độc này, hoặc là nói, tiếng sáo kia cố tình dẫn dắt tôi đến đây là vì cái gì?
Kỳ thật vừa rồi tôi cũng không thể xem như là nhìn nhầm, bởi vì bia mộ này được làm từ một khối gỗ, trải qua bao nhiêu năm tháng nó cũng đã mục nát, nhưng vẫn đứng sừng sững không chịu đổ ở nơi này, thậm chí chữ viết trên này vẫn còn rất rõ ràng. Cho dù như vậy, bên trên cũng chẳng có thứ gì, chỉ có hai chữ đơn giản… U Lâm.
Không sai, chính là hai chữ “U Lâm”, thậm chí tôi còn hy vọng trên đó viết hai chữ “U Linh”, bởi nếu như vậy tôi cũng không sợ hãi như bây giờ, vì tôi biết trên đời này vốn dĩ không có quỷ, cho dù những gì chúng tôi làm rất kỳ quái, nhìn chung là không thể dùng khoa học để giải thích được.
Nhưng hai từ “U Lâm” này đã làm lông tơ trên người tôi dựng ngược hết cả lên, chỉ cảm thấy trong cánh rừng này dường như đang ẩn giấu rất nhiều đôi mắt mà tôi không thể nhìn thấy được, chúng đang ở chỗ nào đó theo dõi nhất cử nhất động của tôi!
Tôi chạm vào bia mộ kia, tự hỏi không biết người được chôn ở đây tên là “U Lâm”, hay đó là tên của cánh rừng này, nếu là vế trước thì còn dễ hiểu, nhưng nếu là vế sau thì sao?
Ai lại nhàn rỗi không có việc gì làm, lại chạy lên chỗ này để lập bia cho một cánh rừng chứ?
****0:
Tiếng sáo đã biến mất, kẻ bí ẩn vừa rồi muốn âm thầm đẩy tôi vào chỗ chết cũng từ bỏ sau một lượt tấn công thất bại, còn tôi, ngoại trừ đối mặt với bia mộ kia cũng không biết nên làm gì.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh sáng, trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng rồi tôi lại phát hiện ra, kỳ thực ánh sáng này lại xuất hiện trên người tôi.
Sau khi tìm tòi một lúc lâu, tôi mới tìm ra được nguồn gốc của ánh sáng kia… là Ngọc Hàm Ve do cô Tứ để lại!
Ngọc Hàm Ve còn có thể tỏa sáng sao?
Khi tôi lấy Ngọc Hàm Ve ra, trong đầu tôi không thể nghĩ được gì, chỉ có thể đặt ra một dấu chấm hỏi quỷ dị như vậy.
Ngọc Hàm Ve là thứ được moi từ miệng của người đã khuất, tuy gọi là cương thi, nhưng cùng lắm đó cũng chỉ là một cái xác chết hơi lợi hại một chút mà thôi, tôi luôn cho rằng nó chỉ là một viên ngọc có thể ngăn cản thi thể không bị hư thối một cách nhanh chóng. Lúc này, nhìn thấy viên ngọc này chợt loé sáng nhấp nháy, tôi mới cảm thấy có khả năng mình còn chưa biết được một số công dụng khác của nó.
Vậy thì ý định cố tình bỏ lại thứ này của cô Tứ càng đáng phải để tâm và suy ngẫm hơn.
Ngọc Hàm Ve tỏa sáng nhấp nháy, ánh sáng đó không chói mắt, nhưng trong màn đêm đen nó cũng rất rõ ràng. Nếu có người nhìn từ xa, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy thứ ánh sáng này giống với ánh sáng nhẹ nhàng của đom đóm, thoạt trông thì rất ấm áp, thật khó để tưởng tượng thứ như thế này lại được moi ra từ trong miệng của cương thi.