← Quay lại trang sách

Chương 548 Kim Thân Của Địa Tạng

Tiếng sáo phảng phất như đang muốn nói gì đó, lúc thì trong trẻo trôi chảy, khi thì thong thả chậm rãi, lúc lại như sắp dừng lại bất cứ lúc nào.

Da gà toàn thân tôi nổi hết cả lên, không phải vì tiếng sáo quá mức thê lương này, mà vì tôi đang thắc mắc, rốt cuộc là ai lại thổi sáo trên đỉnh núi vào lúc nửa đêm thế này?

****9:

Tôi nhanh chóng nhìn thoáng qua lão Yên, liền nhìn thấy ông ấy đã tỉnh lại từ khi nào, ánh mắt của ông ấy cũng hướng về phía đỉnh núi đơn độc đó, như thể tiếng sáo này chẳng có chút xa lạ nào.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của lão Yên, tôi lập tức cảm thấy kinh ngạc… ông ấy đã sớm biết trên đỉnh núi kia có chuyện, nhưng lại không hề nói ra!

“Lão Yên, rốt cuộc ông muốn làm cái gì, nói ra đi, mọi người đều có thể giúp ông.” Tôi nhanh chóng hạ thấp giọng mà nói một câu.

Sau khi tôi nói xong, lại thấy lão Yên nửa cười nửa không mà nhìn tôi chăm chú: “Trường An, cậu không thể cứ mãi nhìn mọi thứ trên thế giới này bằng sự phỏng đoán của mình đâu.”

Nói xong, ông ấy lập tức che hai tai mình lại, căn bản không thèm quan tâm đến tiếng sáo vẫn đang vang lên mà một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Tôi kinh ngạc, sững sờ ở tại chỗ, không biết nên làm như thế nào.

Phải mất một lúc lâu, tôi mới cắn răng đứng lên, nếu lão Yên đã không muốn nói, vậy tôi cũng chỉ tự mình đi xem, tôi không tin lão Yên sẽ thực sự không màng tới việc sống chết của chúng tôi!

Tôi rón ra rón rén thu thập đồ đạc của mình, nhân dịp mọi người không chú ý liền lẻn vào trong núi, thời điểm tiếng sáo này vang lên thật quá mức tình cờ, khiến tôi không thể nào bỏ qua được.

Nhiệt độ trên núi vào ban đêm hạ xuống rất thấp, cho dù tôi đã quấn một chiếc áo khoác quân đội dày nhưng vẫn không nhịn được mà run lên, tôi xoa xoa mặt, rồi lại xoa xoa lỗ tai, chờ tới khi bớt run rẩy hơn tôi mới nhanh chóng nện bước, dựa theo âm thanh mà lần mò vào trong núi.

Tiến vào trong đỉnh núi đơn độc tôi không khỏi rùng mình, không phải bởi vì nhiệt độ không khí quá thấp, mà vì nơi này quá âm u.

Cho dù đang là đêm tối, tôi vẫn có thể cảm nhận được, dường như chỉ vừa đặt chân bước vào trong núi là tôi đã đi tới một thế giới thứ hai.

Bên ngoài dù có yên tĩnh đến nỗi nào cũng sẽ có một chút động tĩnh, thế nhưng vừa tiến vào nơi này lại chẳng nghe thấy gì, ngay cả tiếng hít thở của tôi cũng như dừng lại, bên tai chỉ còn lại tiếng sáo quỷ dị đang lôi kéo tôi.

Không ổn rồi!

Trong lòng tôi vang lên tiếng còi cảnh báo, biết rằng hiện tượng này chắc chắn là điềm báo cho sự nguy hiểm, nhưng tôi vẫn cắn răng tiến về phía trước.

Nguy hiểm cũng không thành vấn đề, theo tôi, nếu tôi và lão Yên cứ mãi tranh cãi như vậy thì mối nguy hiểm sẽ còn lan rộng hơn, bởi vì tôi không rõ được lúc nào chỗ tựa cứng rắn sau lưng mình sẽ trở thành con dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim mình. Tôi tình nguyện để mình đối diện với nguy hiểm thực sự, cũng không muốn đối mặt với chuyện ấy.

Tôi đi được chừng khoảng 10 mét, con đường đã biến mất, lão Yên nói quả không sai, một khi đã tiến vào trong núi rồi thì phải tự mình tìm đường, trong rừng chỗ nào cũng giống nhau, trong tình huống trên trời không có nổi một ngôi sao, thậm chí tôi còn không phân biệt được bốn phía đông, tây, nam, bắc, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình.

Cũng may bây giờ bên tai tôi vẫn còn tiếng sáo để chỉ dẫn.

La la!

Tiếng sáo đột nhiên trở nên bén nhọn, trong màn đêm tối tăm trái tim tôi bỗng nhảy dựng.

Sau khi tiếng sáo biến đổi, âm điệu cũng theo đó mà thay đổi, sắc mặt của tôi cũng khẽ thay đổi, bởi vì tiếng sáo không còn uyển chuyển, rầu rĩ, mà ngược lại trở thành một bản nhạc buồn, âm điệu réo rắt khiến tôi nghe được sự bất thường.

Thậm chí tôi còn cảm thấy bản nhạc buồn này vang lên là dành cho tôi.

“Chết tiệt, giai điệu quái quỷ gì thế này!” Tôi âm thầm mắng trong lòng, nhưng cũng chỉ để bản thân mình can đảm hơn.

Nói thật, lúc này tôi cũng muốn lùi bước, nhưng nghĩ đến dáng vẻ và thái độ kỳ lạ của lão Yên, tôi lại nghiến chặt răng, không cần quan tâm đến âm điệu kia, mẹ kiếp, cho dù đó có là Tử Thần, hôm nay ông đây cũng phải tới.

Tôi mở chốt an toàn của súng lục ra, huy động mọi dây thần kinh trong cơ thể để cảnh giác với mọi động tĩnh ở xung quanh, nhưng ngoại trừ tiếng sáo ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều tĩnh mịch, phảng phất như đang cười nhạo tôi quá lo lắng.

Trong tình huống như thế, tôi cũng chẳng biết mình đã đi được bao lâu rồi, chỉ là cơ thể càng ngày càng lạnh, cho dù tôi có hoạt động như thế nào vẫn không thể làm nóng cơ thể, trên trán ngoại trừ mồ hôi lạnh do tiếng sáo dọa mà tuôn ra, còn lại chẳng có gì.

Hô hô!

Đột nhiên, tiếng sáo hoà chung với tiếng gió ập vào mặt tôi, trong lòng tôi không khỏi vui vẻ, tôi biết là mình đã tới gần, vội đẩy nhanh tốc độ.

Những bụi cây xung quanh làm cho áo khoác của tôi bị rách mấy đường, gió lạnh cũng theo vết rách đó mà tràn vào người tôi, cái lạnh khiến tôi bị tê cóng như chết lặng, nhưng tất cả những thứ này cũng không ngăn cản được niềm vui của tôi khi tới gần tiếng sáo.

Tiếng sáo này nhất định có thứ gì tà ma, nói không chừng nó có liên quan tới sự khác thường của lão Yên.