← Quay lại trang sách

Chương 551 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi nhìn chằm chằm vào cây sáo một lúc lâu rồi làm ra một hành vi táo bạo, đó chính là duỗi tay ra, kéo cây sáo ra khỏi mặt đất.

Gần như tôi không dám hô hấp, tôi nín thở tới nỗi phổi đau nhức, rồi sau đó tôi mới phát hiện ra, cây sáo bị tôi coi như mãnh thú hồng thủ thực ra chẳng có gì kỳ lạ, ngược lại, nó nằm trong tay tôi lại giống như noãn ngọc vậy. Không, không phải giống như, đây là noãn ngọc!

(Noãn ngọc暖玉 là một thuật ngữ trong giới chơi ngọc, giải thích quá trình hình thành của các loại ngọc khác nhau. Noãn ngọc là loại ngọc được hình thành dưới nhiệt độ và áp suất cao, trong đó tiêu biểu nhất là ngọc Hòa Điền (ở Tân Cương), nó có thể phát ra hơi âm nhè nhè.)

Đây là một khối noãn ngọc có màu đen tuyền…

Tôi kinh ngạc nhìn cây sáo trong tay, đừng nói là noãn ngọc có màu đen tuyền, chỉ cần là noãn ngọc bình thường cũng đã có giá trị rất cao!

Ngọc vốn là thứ quý giá mà noãn ngọc lại càng quý hơn, từ xưa đến nay, noãn ngọc chính là đồ chơi của kẻ có quyền thế, người bình thường căn bản không thể có được thứ này, cho dù chó ngáp phải ruồi mà có được một miếng noãn ngọc, cũng phải luôn lo lắng đề phòng mà cất giấu vì sợ phải tiến cống.

Cây sáo này còn được làm hoàn toàn từ noãn ngọc màu đen, quả thực là một tác phẩm thủ công tuyệt hảo, tuy rằng nó chưa đủ điều kiện trở thành bảo vật quốc gia, nhưng ít nhất cũng được xếp vào hàng văn vật.

Vốn dĩ tôi còn cho rằng công sức cả một đêm của mình đã bị đổ bỏ, không ngờ còn thu hoạch được một thứ thế này, thực sự khiến tôi vui mừng khôn xiết.

Tôi cẩn thận nhét cây sáo vào trong ngực, sau đó dùng tay không trèo lên, không biết tại sao, nhưng tôi lại không hề muốn để lão Yên và những người khác biết mình tìm được một cây sáo như vậy.

Đương nhiên, không phải tôi muốn giữ nó làm của riêng, chỉ là hiện tại tình hình không rõ thế nào, tôi luôn cảm thấy nếu họ biết được sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không đáng có.

Bởi vì đất ở đây tương đối cứng nên việc leo lên trên rất mất sức, nhưng tôi cũng thuận lợi leo lên, sau khi leo lên trên, tôi dùng đất và lá cây phủ lên cái hố kia, chỉ cần không tới gần sẽ chẳng thể nào phát hiện ra điểm đáng nghi.

Sau đó, tôi vỗ nhẹ vết bùn đất trên người mình, khi xác định không còn gì đáng nghi, tôi mới dựa theo đường cũ mà trở về.

****1:

Mặc dù lúc tới nơi này tôi còn không phân biệt được đông, tây, nam, bắc, nhưng tuyết trên mặt đất dày đến mức tôi có thể nhìn thấy dấu chân cũ của mình mà đi theo, cho nên tôi cũng không đến nỗi bị lạc đường.

Khi tôi chạy về đến nơi thì trời cũng vừa sáng, mấy người lão Yên cũng vừa mới chui ra khỏi túi ngủ, cô Thu nhìn thấy tôi, ngạc nhiên hỏi: “Trường An, cậu chạy đi đâu thế?”

“À? Tôi chỉ đi vệ sinh một lát thôi.” Tôi xoa xoa tay, mỉm cười.

Cô Thu nhìn tôi đầy hoài nghi, hỏi sao tôi đi vệ sinh mà còn phải mang theo đồ dùng cá nhân. Tôi nghẹn họng nửa ngày cũng không trả lời được, may mà có Nha Tử lên tiếng: “Ấy chị Thu, đây là việc Trường An nên làm mà. Ai mà biết trong rừng này có gì chứ, nhỡ chẳng may có thứ gì đó thình lình nhảy ra cắn cậu ấy một cái thì phải làm sao?”

Tôi đen mặt nhìn chằm chằm vào Nha Tử, mặc dù anh ta có mở lời nói đỡ cho tôi, nhưng sao nghe lời của anh ta tôi cứ cảm thấy có gì không ổn, cái gì mà có gì đó sẽ cắn tôi chứ, cắn ở đâu?

Cô Thu và Nha Tử buồn cười nhìn tôi, tôi giả bộ tức giận ngồi phịch xuống đất: “Muốn nói gì thì nói đi.”

Chuyện này chỉ là nói đùa, nhưng tôi vẫn cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, dù không nhìn thì tôi cũng biết đó là ánh mắt của lão Yên.

Nghĩ đến ông ấy, tim tôi đập lỡ một nhịp, một điều gì đó mà tôi đã bỏ qua đột nhiên hiện lên trong đầu tôi… Tôi nghi ngờ rằng chính lão Yên đã dụ mình lên núi vào đêm qua, liệu ông ấy có biết chuyện này hay không?

Nghĩ đến đây, tôi lại càng lo lắng hơn, tôi ước gì mình có thể hỏi ngay bây giờ.

Nhưng ngay lúc đó, lão Yên lại là người lên tiếng trước, ông ấy bảo mọi người thu dọn đồ đạc và lấp đầy bụng trước khi xuất phát, tranh thủ hôm nay thời tiết tốt để lên đường.

Thời tiết tốt sao?

Sau khi nghe lời nhắc nhở của lão Yên, tôi mới nhận ra trời đã nắng rồi, dù nắng không gay gắt nhưng khi những tia nắng xuyên qua qua khu rừng, chiếu lên người vẫn rất ấm áp, dường như mọi sự kỳ quái trong khu rừng đều đã bị xoá sạch.

Có lẽ vì thời tiết tốt nên mọi người đều tràn đầy năng lượng, sau khi ăn uống, chúng tôi đã nhanh chóng xách đồ và theo lão Yên lên núi.

“Này, tôi bảo này Trường An, cậu đi vệ sinh cũng chọn chỗ xa thật đấy.” Vừa vào đến núi, giọng nói nghi ngờ của cô Thu đã vang lên.

Chết tiệt… Tôi chỉ nghĩ đến việc tùy tiện bịa ra một lý do, nhưng lại quên mất dấu chân của mình, đây là thứ không thể che giấu được.

Tôi không biết nên đáp lại như thế nào mới phải, đành phải cười ha hả với cô Thu, cô Thu bèn hỏi tôi có phải tôi đang giấu mọi người điều gì không?

“Tiểu Thu, Trường An còn nhỏ, ngại ngùng cũng là chuyện bình thường thôi.” Lão Yên bất ngờ lên tiếng khiến tôi phải giật thót, chẳng lẽ ông ấy thực sự không biết chuyện gì sao?