← Quay lại trang sách

Chương 552 Kim Thân Của Địa Tạng

Trong phút chốc, đủ loại câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi, đến nỗi tôi không còn quan tâm đến những lời trêu của cô Thu, cũng chẳng thấy xấu hổ. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào lão Yên, cố gắng tìm ra manh mối từ vẻ mặt của ông ấy, nhưng lại chẳng thể tìm thấy gì cả, điều duy nhất tôi nhìn thấy là nụ cười khó hiểu của ông ấy.

Ngay khi cô Thu đang vừa kêu la vừa đuổi theo tôi, cô ấy muốn nhìn xem tối hôm qua tôi đã bí mật làm gì, tuy nhiên lão Yên đã cản cô ấy lại và chỉ vào con đường đối diện với con đường tôi đã đi vào đêm qua, ông ấy nói con đường này chắc chắn sẽ tốt hơn.

“Đường? Lão Yên, ông đang đùa đấy à, đường ở đâu chứ?” Cô Thu không khỏi sửng sốt, nhưng cô ấy nhanh chóng trả lời rằng mình là đội trưởng, nên mình cũng có quyền quyết định.

Lão Yên bị tố ngay trước mặt, trông ông ấy dường như muốn lao vào đánh nhau với cô Thu tới nơi, sau đó tôi nghe ông ấy giải thích: “Trường An ở nhà Đường nằm ở về phía Đông, nhưng căn cứ theo Phật pháp, tất cả các vị Đại Phật đều đi theo hướng Tây, ví dụ như thỉnh kinh ở Tây Thiên. Nếu như phù đồ chín tầng có thật, chắc hẳn nó sẽ ở phía Tây.”

Lý do ông ấy nêu ra khiến chúng tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng thấy rất đúng, cho nên không có ai phản đối.

Chuyện dấu chân chẳng qua là lão Yên đã cố ý lừa gạt, tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ quái, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ phát hiện ra ông ấy đang cố tình che đậy. Những gì ông ấy làm chỉ khiến tôi thêm do dự, những suy nghĩ vốn đã không rõ ràng nay chẳng khác gì làn sương mù trước mặt, che khuất tầm nhìn của tôi.

Dù tôi có cố gắng suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, lão Yên cũng đã dẫn đường, một tay ông ấy cầm chiếc gậy mình vừa tiện tay bẻ được từ một bụi cây không rõ tên, vừa đi vừa đập vào bụi cây để mở đường cho chúng tôi.

Nhìn thấy hành động của lão Yên, tôi chợt cảm thấy cây sáo trong lồng ngực mình nóng lên, đốt cháy cả lồng ngực của tôi.

Ông ấy đang làm cái quái gì thế?

Tôi hít một hơi, nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể đoán ra được, ngược lại chỉ càng khiến màn sương mù trở nên dày đặc hơn mà thôi.

Đường lên núi khó khăn hệt như trong tưởng tượng của chúng tôi, không những có lớp tuyết dày trơn trượt, khiến chúng tôi đi một bước lùi ba bước, mà càng về sau, địa hình càng dốc hơn, thay vì đi bộ, chúng tôi gần như là trèo núi, toàn thân gần như chạm sát vào mặt đất.

“Ở đây thực sự có phù đồ chín tầng sao?” Cô Thu nhíu mày.

Lão Yên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng không biết, nhưng có một chuyện rất rõ ràng.”

“Là chuyện gì vậy?” Cô Thu càng nhíu mày sâu hơn.

Lão Yên chỉ vào Côn Bố rồi nói: “Ảnh cổ của cậu ấy đã đi theo hướng này, chứng tỏ “thi thể” kia cũng đã leo lên ngọn núi này. Chậc, cũng thật thú vị, chưa bàn tới nhóm của chúng ta cũng khá đông, chỉ bàn về chuyện tốc độ, khẳng định chúng ta di chuyển không hề chậm, nhưng lại không thể so sánh được với một người đang bị thương.”

Cô Thu bật cười mỉa mai: “Sao ông biết được người đó đang bị thương?”

“Vết máu không phải là giả.” Lần này, còn chưa chờ lão Yên kịp lên tiếng, tôi đã tiếp nhận câu hỏi của cô Thu.

Ngay cả khi tôi không thể phân biệt được đâu là “ thi thể” thực sự, đâu là người sống, nhưng ít nhất máu chảy ra trên miệng người kia không phải là máu giả, dựa vào những gì tôi đã nhìn thấy lúc ấy, người nọ nhất định đang bị thương nặng.

Tuy nhiên, dù tôi đã nói chắc chắn như vậy, Nha Tử vẫn hỏi vặn lại: “Vậy tại sao trên đường đi không thấy một vết máu nào?”

Tôi chợt nhìn về phía Nha Tử, hỏi anh ta đang nói cái gì, có lẽ vẻ mặt của tôi quá hung dữ, nên đã khiến Nha Tử sửng sốt mất một lúc: “Tôi, tôi nói, tại sao lại không có vết máu, người kia đã bị thương nặng như thế, có dù có cố che giấu như thế nào, nhất định, nhất định cũng xót lại vết máu.

Dù không có máu, thì cũng không thể che được mùi máu tươi, chúng ta đều đã nhìn thấy máu, cho dù là một vệt máu nhỏ cũng không thể nào lọt qua mắt được.”

Đúng vậy, những gì Nha Tử nói hoàn toàn chính xác, nhưng còn vết máu thì sao?

Người đó bị thương rất nặng, tạm thời chưa nói tới chuyện tại sao đối phương đã bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể chạy rất nhanh, chỉ nói tới việc lượng máu chảy ra đã rất nhiều, đối phương làm cách nào để ngăn chặn dễ dàng như vậy?

“Lão Yên…” Trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ, nhưng không biết tại sao, lời nói đã chạm tới môi lại chẳng thể thốt ra.

Côn Bố bình tĩnh nói: “Người này còn có đồng phạm.”

“Sao?” Tôi kinh ngạc nhìn sang Côn Bố: “Không phải trước đó anh đã nói, đối phương chỉ có một mình thôi sao?”

“Đúng vậy.” Cốn Bố trả lời cực kỳ ngắn gọn.

Trước khi tôi kịp tỏ ra lo lắng, Lưu Hàn Thu đã hốt hoảng trước: “Lão Yên, cấp dưới của anh đang có ý gì thế? Sao lúc thì có đồng phạm, lúc lại ở một mình?”

“À.” Lão Yên trả lời qua loa lấy lệ: “Bởi vì đối phương không phải con người!”

****2:

“Ông, ông, ông, ông nói cái gì?” Lưu Hàn Thu sợ tới nỗi líu cả lưỡi lại, như thể ông ta có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Trường Không nhẹ nhàng đỡ ở phía sau ông ta, sắc mặt Lưu Hàn Thu lúc này mới cải thiện được một chút, sau đó, ông ta cười lạnh mà nói: “Lão Yên, ông đừng hòng dùng những lời này để dọa tôi, tôi đã tới đây rồi, thứ gì tôi cũng không sợ. Tốt nhất ông nên nói cho rõ ràng, đó rốt cuộc là thứ gì?”