← Quay lại trang sách

Chương 553 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi nhìn sự tương tác giữa Trường Không và Lưu Hàn Thu, trong lòng không khỏi cười nhạo.

Lưu Hàn Thu này ngoại trừ gian ác ra, còn lại cũng chẳng có bao nhiêu năng lực, chỉ mới nói một câu đơn giản như vậy đã có thể hù dọa ông ta, mấu chốt là với sự khuyến khích của Trường Không, ông ta lại có thể cố gắn đèn nén nỗi sợ hãi mà chất vấn lão Yên.

Thế này thì đúng thực là kỳ lạ.

Lão Yên căn bản không thèm để ý đến chuyện này, sốt ruột xua tay: “Tôi nói này Lưu đầu hói, ông có thể tiết kiệm chút sức lực mà leo núi không? Chờ lát nữa lên đến đỉnh rồi nói, tôi sẽ cẩn thận nói cho ông biết cái gì gọi là không phải con người.”

Lưu Hàn Thu bị một lời này của lão Yên làm cho nghẹn họng, đoán chừng là nghĩ tới việc bò lên đến giữa sườn núi cũng đủ khiến chúng tôi kiệt sức rồi, lại còn phải cố gắng bò lên đến đỉnh núi. Trước khi ngậm miệng lại, Lưu Hàn Thu còn không quên nhắc một câu: Ông đừng quên đấy!

Tôi âm thầm lắc đầu, chẳng buồn để Lưu Hàn Thu vào trong mắt, chỉ đặt sự chú ý lên người của Trường Không.

Người này thoạt nhìn trẻ hơn Lưu Hàn Thu rất nhiều, nhưng rõ ràng anh ta chính là quân sư đứng sau lưng Lưu Hàn Thu!

Anh ta cùng với Lưu Hàn Thu, một người xấu bên ngoài, một người xấu bên trong, tóm lại đều chẳng phải dạng người tốt đẹp gì cả.

Chuyện này cũng chỉ là một đoạn dạo đầu, chặng đường còn lại khiến chúng tôi không còn sức để nói chuyện nữa, mọi người đều đang tập trung leo núi, vì nếu không chú ý có thể sẽ bị ngã… Cho dù không chết thì cũng bị mất nửa cái mạng.

Cuối cùng, chúng tôi đã đến giữa sườn núi, sau khi vượt qua sườn núi, địa hình đột nhiên nhô cao, gần như là song song với mặt đất, thoạt trông giống như một vách đá nhô ra từ sườn núi, nếu không cẩn thận thì sẽ thịt nát xương tan!

Thế này thì không còn ai bận tâm tới từ “không phải là người” nữa, lúc này giữ mạng mình vẫn quan trọng hơn.

“Lão Yên, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ kiệt sức.” Leo theo vách đá chênh vênh được một lúc, sắc mặt của cô Thu đã trắng bệch.

Lão Yên cũng đang cắn chặt khớp hàm, việc leo lên vách đá như vậy đối với ông ấy mà nói đúng thực là một thử thách cực lớn!

Bởi dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi. Đám người của 303 ở bên cạnh lão Yên càng không cần phải nói, bọn họ đều dựa hoàn toàn vào trang bị tốt nhất, ấy vậy mà giờ mặt ai cũng vàng như giấy, cả đám đang dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nhìn lão Yên, nhưng đã chẳng ai còn sức nữa rồi.

“Cẩn thận một chút, nhanh.” Lão Yên thở hổn hển, cố gắng cũng chỉ nói ra được mấy chữ như vậy, sau đó thì không nói nổi nữa.

Cô Thu cũng biết ông ấy đã đạt tới giới hạn, không dám ép buộc lão Yên nữa, đành phải căng da đầu, tiếp tục trèo lên!

Bầu không khí trầm mặc khiến người ta cảm thấy áp lực, tiếng thở dốc nặng nề càng khiến cho người ta cảm thấy mỏi mệt, nhưng tất cả mọi người đều đang cố gắng, bởi vì chúng tôi đã không có đường lui nữa.

Nếu không tiếp tục trèo lên thì chính là ngã xuống dưới, ai đã từng leo lên vách núi đều biết, việc rút lui kỳ thực càng nguy hiểm hơn.

Đây chính là sự thật, rất nhiều người rơi xuống vách đá và mất mạng không phải vì không còn sức để leo lên, mà là vì đang leo giữ chừng lại muốn rút lui. Sự do dự khiến thể lực càng bị tiêu hao, đồng thời cũng làm mất đi cơ hội sống sót cuối cùng, trong khi quay lại, vách đá quá cao thường khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cho nên chúng tôi mới nhất quyết không dám nhìn xuống.

Ầm…

Có tiếng đá lăn xuống, sau đó tôi nghe thấy một tiếng hét vang lên: “Khoái Đao!”

Tiếng hét này khiến tôi choáng váng, suýt chút nữa đã buông tay ra, nhưng tôi lại không thể thốt ra lời chửi bới nào, bởi vì vừa quay đầu lại, tôi đã nhìn thoáng qua khuôn mặt hoảng sợ của Khoái Đao xẹt qua trước mắt mình.

Tay chân anh ta không ngừng vùng vẫy như đang cầu cứu tôi, tôi có thể nhìn thấy được sự kinh hãi trong ánh mắt của anh ta, tôi vươn tay ra theo bản năng, nhưng lại bị một bàn tay ở bên cạnh ngăn lại, sau đó, bàn tay của Khoái Đao cứ như thế mà sượt qua tay của tôi.

“A a a a a!”

Những âm thanh cuối cùng mà Khoái Đao để lại trên thế giới này là một chuỗi tiếng kêu sợ hãi, anh ta cứ như vậy mà rơi xuống, thậm chí chúng tôi còn chẳng thể nghe thấy tiếng cơ thể anh ta rơi xuống đất.

Chúng tôi đã leo lên quá cao, Khoái Đao đã chẳng còn một cơ hội sống sót nào nữa…

“Ông làm cái quái gì thế!” Bỗng nhiên tôi gào lên.

Rõ ràng, rõ ràng là chỉ còn một chút nữa thôi là tôi đã giữ được tay của anh ta.

Đúng vậy, chúng tôi quả thật là có thù oán với 303, thế nhưng Khoái Đao mới bao nhiêu tuổi, cùng lắm anh ta cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi mà thôi, mối thù từ mười mấy năm trước thì có liên quan gì đến anh ta?

Tuy rằng suốt chặng hành trình này, có rất nhiều lần anh ta khiến người ta phải chán ghét, nhưng dù gì đó cũng là một mạng người mà.

Rõ ràng là tôi có thể bắt được tay của anh ta, nhưng vì sao lão Yên lại giữ tay tôi lại?

Không sai, bàn tay vừa rồi đã duỗi ra bên cạnh tôi chính là của lão Yên, ông ấy dùng lực mạnh đến mức tôi không kịp giãy giụa.