← Quay lại trang sách

Chương 555 Kim Thân Của Địa Tạng

Nghĩ như thế, tôi cũng không nói gì thêm, vác một bụng tức giận mà leo lên trên, lão Yên vẫn nghi ngờ có phải tôi đã uống nhầm thuốc hay mà mà hỏi lại lần nữa, quả thực khiến tôi rất buồn bực.

Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nếu không, trong hoàn cảnh như vậy, tôi sẽ phải chiến đấu một mình, điều đó còn tệ hơn cả cái chết.

Sau khi Khoái Đao gặp nạn, hành trình của chúng tôi càng trở nên nặng nề, tất cả mọi người dường như đều nín thở, qua hồi lâu, mãi cho tới khi nhìn thấy được đỉnh núi, vẫn không một ai lên tiếng.

“Cố gắng lên, chúng ta sắp tới nơi rồi!” Sắc mặt lão Yên đã tái nhợt, nhưng ông ấy vẫn không quên hét lên một câu.

Có lẽ bởi vì hy vọng đang ở ngay trước mắt nên cả đám người vừa rồi còn di chuyển chậm giống như người sắp chết đều cảm thấy như có một luồng sức mạnh dâng trào, đoạn đường cuối cùng giống như đi trên mặt đất bằng phẳng.

Chẳng mấy chốc Côn Bố đã leo lên đến đỉnh núi, mọi người càng giống như được tiêm thêm máu gà, ai nấy cũng nhanh chóng di chuyển về phía trước.

“Con mẹ nó, rốt cuộc cũng tới nơi rồi!” Lão Yên trực tiếp ngã xuống trên một mặt phẳng, toàn thân ông ấy giống hệt như một vũng bùn.

Những người khác cũng chẳng khá khẩm hơn lão Yên là bao, có một hai người đã ngã xuống, chẳng bao giờ đứng dậy được nữa.

Cô Thu vẫn còn một chút ý tứ, dựa cả người vào một tảng đá, bởi vì phải leo núi nên cô ấy đã cởi áo khoác quân đội ra, thay bằng một chiếc áo khoác màu đỏ rực, thoạt trông cô ấy giống hệt một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Nhưng không thể để cô ấy mở miệng, một khi cô ấy mở miệng ra là phong cảnh sẽ bị phá huỷ! Bởi vì cô ấy vừa mở miệng đã mắng chửi, còn phun nước miếng rất thô lỗ, như sợ người khác không biết mình không hề ưu nhã như vẻ bề ngoài của mình vậy.

Lão Yên quả nhiên không thể nhịn được nữa, chỉ thẳng vào cô ấy: “Tôi nói này Tiểu Thu, cô cũng là đóa hoa của 701 chúng ta, sao cô lại có động tác thô lỗ như vậy chứ?”

Cô Thu phì một tiếng: “Lão Yên, tự ông không biết xấu hổ còn muốn tôi phải nể mặt sao, tôi chính là cô gái duy nhất trong đơn vị của chúng ta đấy.”

“Bây giờ trong đơn vị của chúng ra không hề có nữ.” Lão Yên dang tay nói đùa.

Cô Thu cũng không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của ông ấy, chỉ cười bảo cái nghề như chúng tôi vốn không cần phụ nữ.

Nhưng khi nhìn cô ấy, tôi lại thấy cô ấy có chút kỳ lạ, bởi vì trước đây cô ấy không hề như vậy, ít nhất là trong ấn tượng của tôi, cô Thu luôn rất quyến rũ, tuy rằng không phải dạng phụ nữ hiền lành duyên dáng, nhưng khí chất trên người cô ấy lại khiến rất nhiều người phụ nữ khác không thể so sánh được, vậy mà sao bây giờ cô ấy lại hành động thô lỗ như vậy?

Tôi muốn hỏi nhưng không thể, tôi luôn cảm thấy từ khi cô ấy kéo tôi đi ngắm gió biển, cả người cô ấy đã thay đổi. Cô Thu không còn chú ý nhiều đến cách ăn mặc của mình nữa, nhớ tới trước đây mỗi khi có con muỗi đậu trên balo hay trên người, cô ấy đều muốn cho nổ tung cả một cánh rừng.

“Lão Yên, không phải ông đang chơi chúng tôi đấy chứ?” Ngay vào lúc chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ, âm thanh lạnh lùng của Lưu Hàn Thu bỗng xen vào, đột nhiên tôi nảy sinh ra một cảm giác rất khó chịu.

Lão Yên hỏi ông ta có ý gì, Lưu Hàn Thu trưng ra vẻ mặt tối sầm, nói: “Có ý gì à? Tự ông nhìn xuống mà xem, chúng tôi vất vả lắm mới trèo lên đến đây, đến lúc leo xuống có phải chúng tôi phải nhảy dù hay không?”

Câu hỏi của ông ta quá kỳ quặc, khiến lão Yên phải đột ngột đứng dậy và nhìn xuống dưới chân núi, sau đó, sắc mặt ông ấy bỗng thay đổi.

“Làm sao vậy?” Tất cả chúng tôi xúm lại, rồi tất cả đều không nói nên lời, bởi vì so với nơi chúng tôi vừa leo lên, phía bên kia ngọn núi còn đáng sợ hơn.

Phía sau ngọn núi này không có cây cỏ, là một vùng đất trống không, và nó gần như dốc thẳng đứng, chỉ đứng nhìn thôi cũng đã khiến chân mềm nhũn ra, đừng nói chi tới việc đi xuống từ nơi này.

Cô Thu nhíu mày: “Lão Yên, đây chính là thập tử nhất sinh rồi…”

Đương nhiên lão Yên cũng hiểu được ý của cô ấy, nếu đi xuống từ nơi này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi sẽ mất mạng ngay, đến lúc đó đừng nói đến gì mà phù đồ chín tầng, nói không chừng chúng tôi đều có thể lập địa thành Phật.

Lưu Hàn Thu vẫn đứng đó trách móc lão Yên, ông ta nói nếu sớm biết tình hình bên này như vậy, không bằng cứ đi đường vòng, bây giờ hại cả Khoái Đao mất mạng, mà chuyện thì chưa đâu vào đâu.

“Lưu đầu hói, lão Yên đã nói rõ ràng, sau khi đặt chân tới chân núi, chúng ta muốn đi thế nào đều phải dựa vào chính mình. Sao thế, cũng chỉ có các người lên núi, còn chúng tôi thì không à?” Cô Thu thấy quá chướng mắt, bèn hung tợn nói.

Lưu Hàn Thu bực bội đáp lại: “Ai không biết người của 701 có kỹ năng tốt, vách núi này đối với các người mà nói căn bản có tính là thá gì.”

“Sao?” Cô Thu hừ lạnh một tiếng khó hiểu: “Rốt cuộc người của 303 cũng thừa nhận mình là lũ vô tích sự rồi hả?”

“Cô!” Lưu Hàn Thu không ngờ mình mới lộ ra sự lo ngại, nói ra suy nghĩ thực sự của mình, đã lập tức bị cô Thu đáp trả một câu khiến ông ta nghẹn họng.