Chương 556 Kim Thân Của Địa Tạng
Đúng lúc chúng tôi đang định xem ông ta bị vả mặt, Lưu Hàn Thu đột nhiên bình tĩnh lại, nói không thể đi xuống cũng được, cứ ở trên đỉnh núi này có lẽ vẫn được ngắm những phong cảnh khác nhau.
Chúng tôi nhìn thấy biểu hiệu chẳng khác nào tên tâm thần phân liệt của ông ta rất nhiều lần, thấy mãi cũng quen, cũng chẳng buồn quan tâm, lão Yên cũng phớt lờ Lưu Hàn Thu và bắt đầu nghiên cứu cách đi xuống dưới.
Côn Bố chậm rãi nói: “Gấp cái gì mà gấp, cứ từ từ suy nghĩ, dù sao với thể lực hiện tại của chúng ta cũng không thích hợp để tiếp tục hành động.”
Lời này của anh ta khiến mọi người càng thấy nhụt chí, ngay cả lão Yên cũng phải lườm anh ta: “Côn Bố, cậu đừng có gây rối nữa.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người bảo Côn Bố gây rối, không khỏi cảm thấy thật mới mẻ, muốn xem thử phản ứng của Côn Bố.
Nhưng vừa nhìn qua, tôi lập tức cảm thấy thất vọng, Côn Bố không hổ là Côn Bố, dù núi có sập thì trông anh ta vẫn bình tĩnh như thường, dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến anh ta bị lay chuyển.
Không, từng có chuyện khiến anh ta bị lay chuyển!
Ít nhất là khi Trát Tây qua đời, nỗi buồn không thể che giấu trên người anh ta đã hiện ra rất rõ ràng, thế nhưng sau chuyến trở về từ Miêu Cương, ngoại trừ lần tôi nhìn thấy “nhân tính” của anh ta ở văn phòng của lão Yên ra, từ đó về sau tôi không thể nhìn thấy cái gì nữa.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nảy sinh ra một suy nghĩ, đó chính là, dường như tất cả những người trong 701 như chúng tôi đều liên tiếp xuất hiện đủ loại vấn đề.
Côn Bố, Nha Tử đều phải chịu những đả kích liên tiếp khiến họ càng ngày càng trở nên lạnh lùng, bây giờ ngay cả cô Thu cũng như vậy… Nếu không phải Trát Tây và Diêu Quán Tử qua đời ngoài ý muốn, thậm chí tôi còn hoài nghi rằng có ai đó đang cố tình nhắm vào chúng tôi!
****4:
“Trường An, cậu có cách nào để đi xuống từ nơi này không?” Nha Tử lén huých vào người tôi, vẻ mặt của anh ta đã hoảng loạn vô cùng.
Nha Tử luôn sợ độ cao, lúc leo lên trên thì không sao, chỉ cần không nhìn xuống phía dưới là được. Nhưng lúc bò xuống thì không ổn rồi, bạn luôn phải chú ý từng ly từng chút dưới chân, vì vậy đối với anh ta mà nói, đừng nói đến một vách đá, ngay cả một tòa nhà bình thường cũng có thể khiến Nha Tử sợ đến mức mềm cả chân, vách đá nguy hiểm này chẳng khác nào núi đao biển lửa với anh ta.
Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Còn có thể có cách gì chứ?”
Ngoại trừ việc buộc ống quần và cạp quần lại để bò xuống, chúng tôi còn có thể làm gì khác đây, cũng đâu thể thực sự nhảy dù xuống.
Nghe tôi nói như vậy, mặt mũi Nha Tử đã trắng bệch, anh ta liên tiếp lắc đầu nói mình không xong rồi, nếu cứ trèo xuống như vậy chẳng khác gì công khai giết chết anh ta.
Vừa nói, anh ta còn vừa làm bộ như sùi bọt mép, tôi thấy anh ta như vậy không khỏi buồn cười, nói chỉ là trèo xuống dưới thôi chứ có phải uống rượu độc đâu mà anh phải sùi bọt mép.
Nhưng đang cười nửa chừng, nụ cười của tôi bỗng cứng đờ, bởi vì tôi lại nghe thấy tiếng sáo uyển chuyển kia… Tôi chợt đứng lên, nhìn về phía chân núi, tiếng sáo phát ra từ vách đá mà chúng tôi vừa mới trèo lên, phảng phất như âm thanh tới từ địa ngục vậy.
“Trường An, cậu làm sao vậy?” Nha Tử thu hồi biểu cảm pha trò của mình, anh ta tò mò nhìn tôi.
Những người khác cũng lần lượt nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tôi ấp úng nói: “Mọi, mọi người không nghe thấy gì sao?”
“Nghe thấy cái gì?” Nha Tử càng thêm tò mò, sau đó anh ta còn tưởng tôi đang trêu đùa mọi người, còn cười hì hì nói: “Ý cậu là nghe thấy tiếng gió sao?”
“Mọi người thật sự không nghe thấy gì à?” Tôi càng kinh ngạc hơn, nếu chỉ là Nha Tử không nghe thấy thì tôi còn cho rằng anh ta đang cố tình đùa giỡn mình, thế nhưng lúc này mặt mũi ai cũng trở nên mờ mịt, bao gồm cả đám người của 303, nói cách khác, chỉ mình tôi có thể nghe thấy tiếng sáo quỷ dị kia thôi sao?
Vậy đêm qua thì sao?
Có phải cũng chỉ một mình tôi nghe thấy tiếng sáo? Tôi chợt nhớ tới ánh mắt của lão Yên.
Vì sao ông ấy lại phải che giấu giúp tôi, như thể ông ấy biết tôi đã làm vì vậy?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, tôi ngồi xổm xuống như thể không thể chống đỡ được nữa, doạ cho Nha Tử vội giữ chặt tôi lại: “Chỗ này là bên rìa vách đá đấy, cậu không muốn sống nữa à?”
“Nha Tử, anh thử lắng nghe một chút được không.” Giọng nói của tôi không lớn, dường như là đang cầu xin Nha Tử vậy. Nha Tử bị tôi dọa sợ, vội an ủi tôi, nói rằng thính giác của mình vốn không nhạy, bây giờ anh ta sẽ cẩn thận lắng nghe lại.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt và dáng vẻ đang muốn an ủi tôi của Nha Tử, tôi lập tức hiểu ra đúng là chỉ có tôi mới nghe được âm thanh kia.
Tôi không nghĩ là do mình có năng khiếu bẩm sinh hay gì đâu, tôi chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ, vì sao chỉ một mình tôi nghe được âm thanh kia?
“Trường An, rốt cuộc cậu đã nghe được âm thanh gì?” Sắc mặt lão Yên trở nên ngưng trọng.
Tôi mở miệng ra định đáp lại, thế nhưng vừa mới thốt ra được chữ đầu tiên tôi liền dừng lại, sau đó lắc đầu: “Không có gì, có thể là tôi nghe lầm rồi.”