← Quay lại trang sách

Chương 558 Kim Thân Của Địa Tạng

“Lão Yên, ông còn muốn giữ lại cái mặt già kia nữa không?” Lưu Hàn Thu hận tới ngứa răng ngứa lợi, lão Yên lại nhún vai, nói không thể trách ông ấy được, bởi vì trông Dạ Tinh quá giống trẻ con.

Lưu Hàn Thu trực tiếp lia ánh mắt về phía tôi, ông ta nói đã từng điều tra, khi lão Yên đưa tôi về 701, tôi cũng chỉ mới 17 tuổi, hiện giờ cùng lắm tôi cũng chỉ vừa mới thành niên mà thôi.

Lão Yên càng không biết xấu hổ nói: “Lúc ấy Trường An trông cao to vạm vỡ, đâu giống như người của ông, thoạt nhìn giống như vừa mới cai sữa?”

“Hai người các ông bớt lời đi, còn không nghĩ ra cách, đứa nhỏ này sẽ bị sốt tới hỏng đầu óc đấy.” Cô Thu kêu lên.

Nha Tử bĩu môi lẩm bẩm: “Chị Thu, sao chị cứ thấy ai là yêu người đó thế, thấy tên kia còn nhỏ nên chị thương tiếc đấy à?”

Lời nói của Nha Tử đổi lấy một cái gõ mạnh lên trán từ cô Thu: “Cậu nghĩ vớ va vớ vẩn gì thế, lúc này mà phát sốt thì không phải chuyện đùa đâu.”

Tuy nhiên lời này của cô Thu chẳng có chút sức thuyết phục nào cả, chúng tôi đều buồn cười mà nhìn cô ấy, bởi vì ai cũng hiểu rõ, cô ấy không hề có sức chống cự với những cậu bé có vẻ ngoài đáng yêu.

Giống như lần đầu tiên hai chúng tôi gặp mặt, cô ấy đã đùa giỡn tôi một phen, lúc ấy suýt chút nữa tôi đã không chống cự được.

Cô Thu thấy mình giấu đầu lòi đuôi, bèn ho khan hai tiếng, sau đó cười mấy tiếng: “Thói quen, thói quen thôi, được rồi, mau kiểm tra cho cậu ta đi, đừng để cậu ta thực sự biến thành tên ngốc, nếu không chúng ta còn phải cõng cậu ta xuống núi đấy.”

Lời cô ấy vừa nói đều là sự thật, nếu Dạ Tinh không ổn, người của 303 chắc chắn không thể cõng cậu ta xuống dưới được, bọn họ có thể tự lo cho bản thân của mình đã là tốt lắm rồi, nếu gánh thêm một người nữa chắc chắn là điều không thể.

“Sao tự dưng lại phát sốt chứ, không phải đêm qua vẫn còn rất khỏe mạnh sao?” Lão Yên cau mày nói.

Sắc mặt của Lưu Hàn Thu chẳng thể tốt nổi, ông ta nói có thể Dạ Tinh đã bị dọa sợ.

Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Ông nói đùa đấy à, thứ gì có thể khiến đứa nhỏ này sợ hãi được chứ?”

Quả thật, chúng tôi cũng nghĩ điều này thật vớ vẩn, một người có thể vuốt vê xương khô như tình nhân, sao có thể bị dọa sợ tới nỗi phát sốt được chứ?

Mặt Lưu Hàn Thu càng tối sầm lại, những ông ta vẫn cố giải thích một câu: “Tuy rằng đứa nhỏ này có sở trường đặc biệt, nhưng lại rất nhát gan, cho nên chúng tôi rất ít khi dắt cậu ta ra ngoài, suốt chặng hành trình này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa cái chết của Khoái Đao hôm qua phỏng chừng đã kích thích đến cậu ta…”

Tôi trầm mặc, nếu nói sợ hãi trước cái chết của đồng đội thì vẫn có thể hiểu được, dù sao cho tới bây giờ, mỗi khi nhớ tới ánh mắt cầu cứu của Khoái Đao trước khi chết, trong lòng tôi vẫn run sợ.

Nếu không phải trong lời nói của lão Yên còn ẩn chứa một tia hy vọng, có thể tôi cũng chẳng khá hơn Dạ Tinh là bao.

Lão Yên thở dài: “Thôi, không cãi nhau nữa, tìm cách hạ sốt cho cậu ta trước đi!”

Chúng tôi mang theo đầy đủ các loại thuốc men vì dù sao cũng phải tiến vào trong núi, thế nhưng Dạ Tinh lại không thể uống thuốc hạ sốt được. Bất kể cùng cách gì, miệng của cậu ta cẫn mím chặt, đừng nói là thuốc ở thể rắn, ngay cả một giọt chất lỏng cũng không lọt vào được, điều này khiến lão Yên đang đút thuốc cho cậu ta phải nổi giận, liên tục phàn nàn đứa nhỏ này có tật xấu.

“Lưu đầu hói, đây chính là người của ông, ông nói đi, phải làm sao đây?” Lão Yên nhụt chí ngồi ở một bên, nói nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, hôm nay mọi người đừng hòng xuống núi.

Lưu Hàn Thu lo lắng xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình, mất hồi lâu cũng không nghĩ được cách gì, nhưng Trường Không lại nói, anh ta có thể cõng Dạ Tinh xuống núi, sau khi xuống núi rồi tính sau.

Đúng lúc chúng tôi đang định phản bác thì Trường Không lại nói một câu rất có lý: “Tuy rằng ngọn núi này không quá cao, nhưng nhiệt độ lại thấp hơn dưới chân núi rất nhiều, nếu cứ trì hoãn như vậy, bệnh tình của cậu ta nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

“Để tôi cõng cậu ta.” Nha Tử trực tiếp lên tiếng.

Lão Yên hừ một tiếng: “Lá gan lớn quá nhỉ, sao thế, cậu sợ một mình cậu ngã chưa đủ thảm, nên tính kéo theo một người đệm lưng à?”

Nha Tử lại nói nếu sau lưng anh ta có thêm một người, nói không chừng lá gan của anh ta sẽ lớn thêm một chút, rốt cuộc làm như vậy cũng có thể tạo cho Nha Tử chút cảm giác an toàn.

Đối với lời này của Nha Tử, tất cả chúng tôi đều không có ý kiến, bởi vì ngoại trừ anh ta ra, chúng tôi cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.

Vốn dĩ chuyện này nên giao cho tôi, nhưng bên hông tôi vẫn còn vết thương chưa lành, cho nên cũng chỉ đành giao lại cho Nha Tử.

Mọi chuyện đã quyết, chúng tôi liền bắt đầu xuống núi, sợi dây leo núi được móc cố định vào vách đá, chúng tôi buộc chặt ba lô vào người, lão Yên dùng một sợi dây thừng buộc chặt Dạ Tinh và Nha Tử lại, sau đó mới ra hiệu đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đường xuống núi rất khó khăn, không ai dám hé răng nửa lời, tất cả mọi sự chú ý đều được đặt dưới chân, cho dù người bên cạnh có bất cứ động tĩnh gì, chúng tôi cũng chỉ tập trung vào chính mình!