← Quay lại trang sách

Chương 559 Kim Thân Của Địa Tạng

Đây là mệnh lệnh của lão Yên, ông ấy nói trên đường núi như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào để lo lắng cho những người khác, không bằng mỗi người đều tự lo cho chính mình, như vậy ít nhất sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện.

Tiếng hít thở của Nha Tử vang lên ngay bên cạnh tôi, tôi có thể nhận ra, kỳ thực anh ta đang vô cùng sợ hãi. Không biết có đúng như lời anh ta đã nói hay không, bởi vì trên lưng anh ta còn có một người khác, cho nên Nha Tử mới không la lối om sòm, anh ta chỉ vừa thở nặng nề vừa thận trọng bước xuống từng bước.

Khi tia sáng cuối cùng biến mất, tất cả chúng tôi đã xuống núi an toàn, ngay cả lão Yên cũng không dám tin vào điều này.

“Cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về!” Cô Thu lau khuôn mặt đầy mồ hôi, cười khanh khách nói.

Lão Yên ra hiệu cho Nha Tử đặt Dạ Tinh xuống, sau khi kiểm tra một chút thì nói vẫn ổn, nhiệt độ cơ thể của Dạ Tinh không tăng, cho dù không uống thuốc thì cậu ta vẫn có thể tự mình hồi phục.

Sau đó lão Yên cười khẽ: “Được rồi, nếu chúng ta đều còn sống sót, vậy phải nhanh chóng lên đường thôi, mọi người nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, chờ tình hình của Dạ Tinh tốt lên thì chúng ta lại tiếp tục lên đường.”

“Muốn đi thì các người tự đi đi.” Lưu Hàn Thu trực tiếp nằm bẹp dí trên mặt đất, ông ta nói mình đã không chịu nổi nữa, nếu còn đi tiếp thì ông ta sẽ bỏ mạng lại chỗ này mất.

Tôi cũng không muốn rời đi, bởi vì tôi còn muốn biết tiếng sáo kia rốt cuộc là thứ gì? Ngay khi vừa đặt chân xuống chân núi, tiếng sáo quỷ dị kia lại lần nữa vang lên, tôi nghe như âm thanh đó phát ra ngay gần đây.

“Không được, nhất định phải đi.” Lão Yên độc đoán nói, chúng tôi vừa mới phản đối, ông ấy đã lôi cô Tứ ra, nói mình là tổng chỉ huy của hành trình này.

Lưu Hàn Thu cười lạnh hai tiếng, trong đôi mắt kia như ẩn chứa nọc độc: “Lão Yên, hiện giờ cô Tứ sống chết ra sao chúng ta còn chưa rõ, thế nào, ông muốn nghe lời của một người đã chết sao?”

“Làm càn!” Lão Yên trực tiếp nổi giận: “Sao nào, ông dám nghi ngờ cô Tứ ư?”

Lưu Hàn Thu không thèm để ý mà xua tay: “Lão Yên, ông đúng là tên hèn nhát, đường đường là chủ nhiệm của một đơn vị thuộc quốc gia, thế nhưng lại răm rắp nghe theo lời của một tên nhân viên ngoài biên chế, coi anh ta như Thiên Lôi mà chỉ đâu đánh đó, ông cũng không sợ mất mặt, nếu là tôi chắc phải đâm đầu vào tường tự sát cho đỡ nhục rồi.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người bất kính với cô Tứ như vậy, lửa giận lập tức bùng lên.

Đúng vậy, cô Tứ quả thực là nhân viên ngoài biên chế, nhưng với tư cách là một nhân viên ngoài biên chế, những việc anh ấy đã làm cũng chẳng hề thua kém đám nhân viên trong biên chế như chúng tôi, hơn nữa, những ngôi mộ khó giải quyết đều do anh ấy xử lý, chỉ tính riêng bản lĩnh của anh ấy cũng đủ để khiến người ta phải kính phục rồi.

“Ông…”

“Có vẻ ông rất có thành kiến với một nhân viên ngoài biên chế như tôi nhỉ?”

Đang lúc tôi định nói gì đó, một giọng nói lạnh lùng từ trong bóng tối truyền ra, tiếp theo đó là bóng trắng xuất hiện, gần như là vụt tới bên cạnh Lưu Hàn Thu. Anh ấy nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lưu Hàn Thu, mặc dù không làm gì cả nhưng lại khiến cả người ông ta cứng đờ.

Không biết cô Tứ đã trải qua những chuyện gì, chiếc áo khoác trắng thường ngày vẫn luôn sạch sẽ giờ đã dính đầy bụi bẩn, thậm chí phần ống quần còn bị rách mất một mảnh.

Nhưng những điều này không hề ảnh hướng tới khí chất của cô Tứ, anh ấy vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn!

Lưu Hàn Thu lắp bắp nói: “Cái đó, cái đó, tôi, tôi không hề có ý này.”

“À, vậy ông có ý gì?” Trong lời nói của cô Tứ không hề có chút tức giận, xong lại dọa cho Lưu Hàn Thu sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch.

Cô Tứ nhìn chằm chằm vào Lưu Hàn Thu, thấy đã qua một lúc lâu mà ông ta vẫn chẳng nói nổi một câu, anh ấy chợt cười lạnh một tiếng: “Lưu Hàn Thu, sự tồn tại của 303 kỳ thực cũng chẳng cần thiết lắm.”

“Ngài có ý gì?” Lưu Hàn Thu chợt ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt không dám tin nhìn về phía cô Tứ.

****6:

Cô Tứ nhàn nhạt nói: “701 và 303 vốn là một, nhưng vì một số mâu thuẫn nên cấp trên mới phải chia thành hai đơn vị riêng biệt. Thế nào, mới chỉ qua mấy năm, 303 đã quên mất cội nguồn rồi à?”

Toàn thân Lưu Hàn Thu run như cầy sấy: “Ngài, làm sao ngài biết được, ngài rốt cuộc là ai?”

Tôi lạnh lùng nhìn Lưu Hàn Thu, đây cũng không phải bí mật gì, sở dĩ 701 và 303 tách ra là để hạn chế lẫn nhau. Nếu không sẽ dễ dàng xuất hiện tình huống lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân, nhưng biểu hiện của Lưu Hàn Thu sao lại rất kiêng kỵ với chuyện này?

Cô Tứ thu hồi lại vẻ mặt vừa rồi, trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng như chẳng hề dính phải khói lửa nhân gian: “Tôi cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên ngoài biên chế của 701 thôi, chủ nhiệm Lưu không cần để tâm.”

Hiển nhiên Lưu Hàn Thu đã sợ, ông ta còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lại bị cô Tứ nhìn thoáng qua, Lưu Hàn Thu đành ngoan ngoãn im lặng, không dám nói gì thêm.

“Lão Yên, khi trở về ông nhớ mua cho tôi một phần khác, rơi rồi.” Sau khi chỉnh đốn Lưu Hàn Thu một phen, cô Tư đi tới trước mặt lão Yên mà nói.