Chương 561 Kim Thân Của Địa Tạng
Bởi vì điều tôi muốn nói là Ngọc Hàm Ve đã từng tỏa sáng, cũng nhờ đó mà tôi mới lấy được một cây sáo, một cây sáo màu đen quỷ dị.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy những lời này không thể nói với lão Yên, nhưng lại có thể nói với cô Tứ, có lẽ là vì cô Tứ là người mạnh mẽ đến nỗi khiến người khác cảm thấy yên tâm!
Nhưng cô Tứ đã lặng lẽ đi lên phía trước, lão Yên lập kêu gọi mọi người đi theo, tôi cũng không dám quấy rầy họ nữa.
Bởi vì đây là đường bằng phẳng nên Dạ Tinh đã được Đồ Tể cõng, mặc dù một tay của Đồ Tể đang bị thương, nhưng anh ta cao to khoẻ mạnh, cõng thêm một người cũng chẳng có vấn đề gì.
“Vừa rồi cậu muốn nói gì với cô Tứ vậy?” Nha Tử bước tới, tôi chưa kịp trả lời anh ta đã lại lên tiếng: “Cậu còn dám nói chuyện với cô Tứ, trong mắt tôi, ngài ấy chính là thần thánh, tôi không dám tuỳ tiện đáp lời đâu.”
Tôi liếc nhìn anh ta, không nói nên lời, chúng tôi đã ở cạnh nhau lâu như thế, có gì mà không dám nói?
Kỳ thật tôi thấy cô Tứ vẫn có ưu điểm, tuy rằng mặt anh ấy lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng sẽ không có phản ứng gì khác với lời nói của bạn, nói chung sẽ không xảy ra chuyện gì. Không biết vì sao đám người Nha Tử lại sợ cô Tứ như vậy, thậm chí đến cả Côn Bố và cô Thu cũng phải kiêng dè khi đứng trước mặt cô Tứ.
Nha Tử hâm mộ nói: “Cậu không biết đấy thôi, người trong 701 có thái độ rất khác với cô Tứ, ngài ấy chính là thần đấy, cậu có nhìn thấy ai tuỳ tiện nói chuyện phiếm với thần linh chưa?”
Cách hình dung của Nha Tử khiến tôi không có cách nào tiếp lời được, nhưng anh ta cũng không cần tôi tiếp lời, bởi vì sau khi nói xong những lời vừa rồi, anh ta còn nói thầm: Cũng có, những người hay ngồi dưới chân tượng thần cũng thường xuyên nói chuyện với thần linh đấy thôi, vậy tôi cũng phải thử xem.
Nói xong anh ta còn hưng phấn đuổi theo cô Tứ đang đi ở phía trước, nhưng khi sắp đuổi kịp thì anh ta lại lùi một bước, thận trọng đi theo phía sau cô Tứ, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
“Chuyện gì thế?” Cô Tứ đang đi phía trước có lẽ cũng không chịu nổi cảm giác bị Nha Tử nhìn chằm chằm như thế, bèn chủ động quay lại hỏi.
Nha Tử nhát gan vội lắc đầu, cười hì hì nói: “Không, không có, cái đó, cô Tứ, ngài, sao trước đó khi còn ở trong miếu, ngài lại đột nhiên biến mất thế?”
Tôi nhịn không được đỡ trán, suy nghĩ nửa ngày mà anh ta chỉ nghĩ ra được một câu hỏi củ chuối như vậy, tôi có thể đoán được cô Tứ hoặc là không trả lời, hoặc là sẽ trả lời một câu vô thưởng vô phạt.
Quả nhiên, cô Tứ dường như kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: “Biến mất? Tôi có biến mất à?”
Sắc mặt tôi lập tức tối sầm, hoá ra trong mắt anh ấy, sự xuất quỷ nhập thần của anh ấy không được gọi là biến mất, vậy chẳng phải là do chúng tôi mắt mờ sao?
****7:
Nha Tử cũng bị một câu này làm cho nghẹn họng, qua một hồi lâu cũng chẳng nói được gì.
Phỏng chừng là cô Tứ cảm thấy không thể hiểu nổi được hành động của Nha Tử, nên sau khi dặn dò anh ta một câu buổi tối đi đường phải chú ý hơn thì lại tiếp tục tiến về phía trước.
Tuy rằng anh ấy nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy đi đường buổi tối đối với cô Tứ chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì anh ấy thậm chí không có một cái đèn nào, mà vẫn có thể nhanh chóng di chuyển qua lại giữa các bụi cây trong đêm tối mù mịt, còn mấy người chúng tôi phải không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới có thể đuổi kịp anh ấy!
Nha Tử ủ rũ cụp đuôi mà trở về, nhỏ giọng phàn nàn với tôi, nói cô Tứ trêu đùa mình, nếu kia mà không tính là biến mất, vậy cái gì mới gọi là biến mất chứ?
“Không, ngài ấy đã thật sự cho rằng như vậy không phải là biến mất.” Tôi khẽ lắc đầu, những người như cô Tứ rất coi thường việc nói dối, hoặc là anh ấy sẽ không nói, nhưng một khi đã nói ra thì nhất định là sự thật.
Nha Tử mở to mắt nhìn, hỏi tôi có thật không?
“Ừ.” Tôi gật đầu quả quyết.
Nha Tử à một tiếng, sau đó gãi gãi đầu, nói quả nhiên thần chính là thần, người bình thường như chúng ta đâu thể nào truy tìm được thần tích.
(Thần tích hay thần phả, thánh tích, thánh phả 神迹: là những tư liệu ghi lại sự tích, lịch sử, hành trạng các nhân vật lịch sử địa phương, vùng miền với những giai thoại, chuyện kể, lời đồn có liên quan đến họ qua những hình ảnh, hành vi đã được mọi người truyền tụng mang tính cách siêu nhiên, thần bí, tô điểm cho sự siêu phàm của nhân vật được nhắc tới.)
Nghe thấy anh ta lại bắt đầu lẩm bẩm những điều vô nghĩa, tôi đang chuẩn bị góp vui đôi câu, nhưng tiếng sáo lại lần nữa vang lên, tôi lập tức sửng sốt, Nha Tử tò mò hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ lắc đầu nói mình không sao.
“Có phải cậu lại nghe thấy tiếng sáo gì đó hay không?” Sắc mặt của Nha Tử bỗng nhiên nghiêm túc hẳn.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu, nói rằng có lẽ mình thực sự chỉ gặp ảo giác thôi.
“Cậu định lừa quỷ đấy à? Ban ngày khi cậu vừa tỉnh ngủ mà bảo gặp ảo giác thì tôi còn tin, sao thế, cậu còn có thể gặp ảo giác được cả một ngày à?” Nha Tử có chút tức giận: “Rốt cuộc là âm thanh gì, vì sao nó cứ đuổi theo cậu mãi thế.”