Chương 560 Kim Thân Của Địa Tạng
Không biết vì sao, thế nhưng tôi lại nghe ra được chút vẻ nũng nịu trong lời này, tôi tò mò muốn biết anh ấy muốn lão Yên mua cái gì?
Lão Yên bật cười ha hả, nói khi trở về mình sẽ mua thêm hai phần, nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi chợt hiểu ra, hoá ra cô Tứ đã làm rơi mất túi kẹo thỏ trắng rồi.
“Cô Tứ, ngài, có phải ngài…” Thấy cô Tứ đã xuất hiện, tôi liền muốn hỏi xem anh ấy có cứu Khoái Đao không, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên tôi lại không biết nên hỏi như thế nào?
Bởi vì nhìn dáng vẻ của cô Tứ lúc này, dường như anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm mà chúng tôi không biết, tôi do dự không dám hỏi, sợ anh ấy sẽ nói với tôi rằng anh ấy không cứu được Khoái Đao.
Có lẽ vì cô Tứ đã nhận được lời hứa hẹn của lão Yên, cho nên tâm trạng rất tốt, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Yên tâm, cứu rồi, nhưng anh ta bị thương nặng quá, tôi đã nhờ người đưa anh ta về trước.”
Nghe được từ đã cứu, tôi lập tức quên hết mọi chuyện, cũng không thấy tò mò vì sao anh ấy lại tìm được người đưa Khoái Đao về giữ chốn rừng sâu núi thẳm này, chỉ cần Khoái Đao còn sống là được.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lưu Hàn Thu bên kia hiển nhiên cũng có phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi đã bị một câu của cô Tứ chặn lại: “Chờ anh ta khoẻ lại, sẽ lập tức rời khỏi 303, nguyên nhân vì sao thì chắc trong lòng chủ nhiệm Lưu cũng đã rõ, nhỉ?”
“Tôi… Tôi thì có thể biết được gì chứ?” Sắc mặt của Lưu Hàn Thu thay đổi.
Cô Tứ mặt không chút cảm xúc: “Hại người không thành ngược lại hại mình, chủ nhiệm Lưu, ông tự giải quyết cho tốt đi.”
Tôi nghe thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ đằng sau chuyện của Khoái Đao còn có ẩn tình gì sao?
“Cô Tứ…”
Tôi còn muốn hỏi thêm gì nữa thì có một bàn tay vươn ra tóm lấy lỗ tai tôi, kéo tôi sang một bên.
Sau đó, giọng nói của cô Thu vang lên: “Cậu đừng hỏi nữa, tự dùng đầu óc của mình mà ngẫm lại tình hình lúc đó cho cẩn thận, sẽ hiểu ngay thôi.”
Tình hình ngay lúc đó?
Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, tôi cách lão Yên không xa, Khoái Đao và Lưu Hàn Thu trèo ngay bên trên một chút, bên cạnh tôi và lão Yên là mấy người Dạ Tinh cùng Đồ Tể, những người khác thì rải rác xung quanh.
Khoái Đao rơi xuống giữa chúng tôi, nhưng khi đó anh ta cũng cách đám Đồ Tề chẳng xa, ấy vậy mà người đầu tiên anh ta cầu cứu lại là tôi.
Tôi bỗng nhiên mở to mắt, không thể tin nổi: “Anh ta, anh ta…”
Những lời tiếp theo tôi không thể nói nên lời, bởi vì tôi căn bản không thể tin được lại có chuyện như vậy xảy ra, cho dù có nghĩ thế nào tôi cũng đều cảm thấy thật không thể tin nổi!
Khi người ta muốn cầu cứu, phản ứng đầu tiên của người ta chắc chắn là tìm người mình tin tưởng nhất, trong tình huống lúc đó, nếu Khoái Đao không ngốc thì hẳn phải cầu cứu đám của Đồ Tể trước, chứ không nên cầu cứu tôi. Cho nên, ngay lúc đó anh ta không hề tín nhiệm người của 303, hay là vì mục đích gì khác?
Nghĩ đến việc lão Yên đã dùng tay giữ tôi lại, cùng với ánh mắt của Khoái Đao, tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân…
Anh ta đang lấy mạng đổi mạng, mà dựa theo những gì cô Tứ đã nói, hết thảy những chuyện này đều do Lưu Hàn Thu sai bảo, chỉ để lấy mạng của tôi.
Vì sao chứ?
Vì sao bọn họ vẫn luôn muốn lấy mạng của tôi?
Ngay từ khi tôi ở Hồ Bắc, họ đã vu oan hãm hại tôi bằng tội giết người, mặc dù sau đó lão Yên nói rằng họ chỉ muốn phủ đầu ra oai với chúng tôi mà thôi, nhưng tôi tin chắc rằng nếu không phải họ không tìm được chứng cứ, đám người này đã tống tôi vào tù rồi.
Hiện tại, Khoái Đao bị ép đến mức buộc phải mạo hiểm cả mạng sống để kéo tôi chết theo, nếu không có cô Tứ, Khoái Đao đã chết thật tôi!
Tôi có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao họ lại muốn mạng của mình, nói trắng ra là người có ân oán với bọn họ chính là lão Yên, nhưng vì sao muốn tôi phải đội nồi?
Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên, chỉ thấy ông ấy khẽ lắc đầu với tôi, ông ấy mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, tuy nhiên tôi vẫn đọc được khẩu hình của lão Yên: Đừng hỏi.
Tôi dồn hơi thở trong ngực, đám người của 303 mơ ước cái mạng này của tôi lâu như vậy, nhưng tôi lại chẳng rõ được nguyên nhân… Tôi không nghĩ là do tôi là người của 701, trong 701 có bao nhiêu cao thủ như thế, vì sao đám người này cứ nhất quyết phải nhắm vào tôi?
“Xuất phát đi, tối nay là thời điểm thích hợp.” Cô Tứ đột nhiên lên tiếng chặt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi vội vàng kể lại câu chuyện về tiếng sáo, tôi cảm thấy có khả năng cô Tứ đã biết được chuyện gì đó, nào ngờ cô Tứ chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi cũng đưa ra quyết định giống như lão Yên, chính là bảo tôi kể chuyện tiếng sáo sau, chuyện quan trọng trước mắt là phải đuổi theo người kia đã!
Vừa nghe lời này, tôi đã biết anh ấy thực sự đã theo dõi chúng tôi, nếu không chắc chắn anh ấy không thể nào biết được mọi chuyện của chúng tôi một cách rõ ràng rành mạch như thế.
“Cô Tứ, còn có một việc…” Tôi nhớ tới một chuyện, cảm thấy có liên quan đến anh ấy nên vội vàng muốn nói cho anh ấy biết.
Thế nhưng cô Tứ lại giơ tay ngắt lời tôi, nói rằng anh ấy đã hiểu rõ mọi chuyện, tôi không cần nhắc đi nhắc lại, tôi lại càng cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ anh ấy đã theo dõi tôi?