← Quay lại trang sách

Chương 563 Kim Thân Của Địa Tạng

Những điều chưa biết luôn là điều đáng sợ nhất, người ta sẽ tự tưởng tượng ra vô số thứ có thể hủy diệt mọi vật mà chẳng chừa lại thứ gì, tôi đã phác họa trong đầu cảnh cô Tứ đang chiến đấu với đủ thứ khác nhau trong biết bao nhiêu hiệp…

Hơn một tiếng sau, cô Tứ vẫn chưa trở về, tôi nắm chặt quần áo trên người, lúc đi trên đường tôi còn không cảm thấy gì cả, nhưng vừa dừng lại tôi liền cảm thấy lạnh.

“Mọi người tự dậm chân tại chỗ, đừng để lát nữa đông cứng cả đám.” Lão Yên xoay người hai lần tại chỗ, sau đó yêu cầu chúng tôi dậm chân giữ ấm.

Không cần ông ấy nói thì mọi người cũng sẽ làm như vậy, bị đông lạnh thực ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng chúng tôi còn chưa biết phía trước có nguy hiểm gì không, đến lúc đó mà bị đông lạnh thì sẽ rất phiền toái.

Tôi dùng sức dậm chân, xoa xoa tai, nói: “Lão Yên, cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, lạnh quá!”

Ai cũng biết nhiệt độ trên núi thấp, nhưng chúng tôi phải vội vã lên đường nên cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhất là hai ngày qua, khi chúng tôi liên tục lên núi rồi xuống núi, vì thế còn cảm thấy nóng. Nhưng lần này phải dừng lại một chỗ, cho nên nhiệt độ trên người tiêu tán rất nhanh.

“Không chịu được cũng phải chịu, cô Tứ chắc chắn có lý do riêng của ngài ấy, chúng ta đứng yên tại chỗ mới là an toàn nhất, nếu các cậu muốn tìm đường chết, tôi có thể thành toàn cho các cậu.” Lão Yên không hề khách khí mà giơ súng lên, tư thế kia như đang nói với tôi, cho dù có là tôi, nếu không nghe lời của cô Tứ thì ông ấy cũng bắn hết, không tha ai.

Tôi đành phải thu hồi suy nghĩ, vốn dĩ là tôi định đi xem thử, nhưng động tác của lão Yên đã khiến tôi hoàn toàn gác lại suy nghĩ này!

****8:

Cả đám chúng tôi cứ nhảy nhót tại chỗ y hệt như một bầy cương thi, may mắn là trên núi này không có người qua lại, nếu có người đi ngang qua chắc họ sẽ nghĩ đám chúng tôi mới xổng ra từ trại tâm thần mất.

“Lão Yên, không được, tôi không chịu nổi nữa.” Đột nhiên, Nha Tử ôm bụng nói.

Theo sau lời của anh ta, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt tôi, tôi vội bịt mũi lại: “Vũ khí sinh học này của anh cũng quá lợi hại rồi đấy?”

“Lão Yên, tôi, tôi đau bụng quá, chắc ông sẽ không bảo tôi “xử lý” ngay chỗ này đấy chứ?” Nha Tự đã nhịn tới nỗi sắc mặt vặn vẹo.

Lão Yên cũng đen mặt lại, cái gì ông ấy cũng có thể khống chế, nhưng không thể khống chế được chuyện này của Nha tử.

Ông ấy bối rối mất một lúc lâu, Nha Tử đã che mông lại rồi, ông ấy mới xua tay bảo Nha Tử lùi lại phía sau vài bước, dù sao cũng không thể tiến lên phía trước.

Ông ấy vừa mới dứt lời, Nha Tử đã lao thẳng ra ngoài như tên đã lên dây cung, chúng tôi cũng không biết anh ta có đi xa hay không, chỉ biết mùi hôi thối kia vẫn bay tới mũi mình.

“Đây, đây là nơi nào?” Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Dạ Tinh đã sốt mê mang cả một ngày lúc này đã tỉnh lại.

Cô Thu kinh ngạc nói: “Chắc không phải là bị mùi thối của Nha Tử hun tỉnh đấy chứ?”

Quả đúng là Nha Tử đang ở cách đó không xa, vừa nghe được câu này, anh ta đã gào lên một câu: “Chị Thu, chị đang vu khống tôi!”

“Sao mà cậu giải quyết vấn đề sinh lý cũng chẳng chuyên tâm thế?” Cô Thu chỉ dùng một câu đã chặn họng Nha Tử, sau đó cô ấy tiến lên kiểm tra tình hình của Dạ Tinh, tôi hoài nghi cô ấy đang lấy việc công làm việc tư, thực chất là cô Thu đang muốn nhìn lại dáng vẻ của Dạ Tinh.

Thế nhưng Dạ Tinh vừa tỉnh lại đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản của mình, cô Thu vừa định xốc tay đối phương lên kiểm tra đã bị cậu ta né tránh không một chút lưu tình nào, cho nên cô ấy cũng chỉ đành kiểm tra qua loa, sau khi xác định Dạ Tinh đã hạ sốt thì cũng mặc kệ cậu ta.

Đồ Tể nghe theo lệnh của Dạ Tinh đã đặt cậu ta xuống, Dạ Tinh sốt cao cả một ngày, vừa mới đứng trên mặt đất còn hơi loạng choạng, có lẽ vì thân thể suy nhược, nhưng sắc mặt của cậu ta đã tốt hơn một chút, không còn đỏ bừng nữa.

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của cậu ta trông càng khó coi hơn, toàn bộ khuôn mặt đều tái nhợt, trông chẳng còn chút máu nào.

“Làm sao vậy, vẫn chưa khỏi hẳn à?” Trường Không lo lắng hỏi, nhưng Dạ Tinh lại làm như không nghe thấy, đẩy tay Đồ Tể đang đỡ mình, cậu ta chậm rãi nhìn tất cả chúng tôi một lượt, sau đó lảo đảo ngã xuống.

Vừa khéo tôi lại đang đứng ngay cạnh tên này, thế nên đã vội vàng đỡ lấy cậu ta, lúc này tôi mới phát hiện ra người này không chỉ còn nhỏ tuổi, mà người cũng rất gầy, chỉ cần dùng một tay cũng có thể đỡ được cậu ta mà còn chẳng tốn chút sức nào.

Nhờ cánh tay của tôi mà cậu ta có thể đứng thẳng trở lại, nhưng vẫn cứ lung lay như sắp đổ.

Cậu ta buông tay tôi ra, run rẩy bước hai bước, sau đó hơi nhắm mắt lại, dường như đã cạn kiệt sức lực: “Là ai nhốt các người ở đây?”

“Đây chính là chuyện cậu muốn nói đấy à?” Vừa rồi quả thật lão Yên không dám thở nửa hơi, vừa nghe được lời nói của Dạ Tinh ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Dạ Tinh hoài nghi nhìn về phía lão Yên, có phần khó hiểu trước thái độ của lão Yên.