← Quay lại trang sách

Chương 564 Kim Thân Của Địa Tạng

Đoán chừng là vì lão Yên đã nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Dạ Tinh, cho nên thái độ của ông ấy lúc này hệt như đang bất lực khi đối xử với trẻ con, cũng vì thế mà ông ấy vẫn kiên nhẫn mà giải thích một câu.

Thế nhưng sau khi Dạ Tinh nghe được lời giải thích của lão Yên thì sắc mặt càng tái nhợt, thoạt trông y hệt một con búp bê sứ mỏng manh.

Cậu ta lắc đầu: “Không phải…”

“Cái gì không phải?” Lão Yên khó hiểu nói.

Dạ Tinh yếu ớt, sau khi nghe lão Yên nói xong, phải thật lâu mới nói được một câu: “Người đang nhốt chúng ta, là người muốn mạng chúng ta!”

Sắc mặt lão Yên chợt thay đổi, vội hỏi lại rốt cuộc Dạ Tinh có ý gì. Nhưng không biết vì sao, rõ ràng Dạ Tinh vừa mới tỉnh lại đã tiếp tục ngất đi, hơn nữa, trông bộ dáng lần này có vẻ còn nghiêm trọng hơn trước.

“Tiểu Thu, mau, lại đây hỗ trợ.” Lão Yên bị dọa vội hét lên một câu, cô Thu cũng nhanh chóng chạy tới.

Hai người cố gắng sơ cứu và bón thuốc cho Dạ Tinh, cuối cùng Dạ Tinh cũng tỉnh lại. Nhưng thời gian tỉnh táo của cậu ta cũng rất ngắn ngủi, thậm chí còn chưa tới nửa phút, trong nửa phút này, cậu ta chỉ kịp nói một câu: Nếu không muốn chết, phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nơi này.

“Lão Yên, ông có thấy lời này đáng tin không?” Lông mày của cô Thu đã nhíu chặt lại.

Cô Tứ không cho chúng tôi rời đi, nhưng Dạ Tinh lại nói cứ ở lại sẽ gặp nguy hiểm, chúng tôi chắc chắn sẽ tin tưởng cô Tứ. Thế nhưng biểu hiện vừa rồi của Dạ Tinh cũng không giống đang giả bộ, cho nên, trong lúc nhất thời, chúng tôi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đúng lúc này, Côn Bố đột nhiên mở miệng, trên mặt anh ta còn lộ ra vẻ hoảng sợ hiếm thấy: “Nha Tử đâu?”

Đúng rồi, vừa rồi chỗ này đang nhốn nháo hoảng loạn, phía bên Nha Tử lại không có chút động tĩnh nào, dường như từ lúc cô Thu đáp trả lại một câu, anh ta đã chẳng còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

“Nha Tử?” Tôi cất cao giọng gọi anh ta, nhưng không có ai đáp lại.

Đánh giá từ âm thanh nói chuyện của anh ta trước đó, tôi đoán anh ta đang cách chúng tôi không xa, nếu anh ta vẫn còn ở đó, vậy nhất định có thể nghe thấy tiếng hét của tôi, hơn nữa, tuy rằng Nha Tử ham chơi, nhưng những lúc thế này anh ta chắc chắn sẽ không trêu đùa tôi, cho nên… Anh ta đã thực sự xảy ra chuyện rồi!

Tôi bất an muốn chạy qua đó xem thử, nhưng Côn Bố lại kéo tôi lại, bảo tôi đừng tùy hứng, tình huống bây giờ chưa rõ thế nào, nếu cứ đi như vậy thì sẽ dễ dàng bị diệt từng người một, cho nên, kể từ giờ trở đi, tốt nhất là không ai được rời khỏi đội.

“Lão Yên, ông mau nghĩ cách đi!” Tôi trở nên lo lắng, vội chạy tới chỗ lão Yên thúc giục.

Có lẽ trong lòng tôi vẫn cảm thấy kỳ thực lão Yên biết được điều gì đó, nhưng ông ấy vẫn không chịu nói với chúng tôi.

Lão Yên bị lời thúc giục của tôi làm cho sốt ruột: “Mới chỉ qua chốc lát thì ông đây có thể nghĩ ra được cách gì, im miệng hết cho ông!”

Sau một tiếng hét này, tôi mới kinh ngạc nhận ra hộp thuốc của lão Yên đã gần hết, xung quanh chân ông ấy lúc này đều là tàn thuốc, cứ chốc lát ông ấy lại móc ra một điếu thuốc, hút được một hai hơi lại bực bội ném xuống đất, rồi dùng chân dẫm tắt.

Tôi chợt im lặng, chưa bao giờ tôi nhìn thấy lão Yên như vậy cả, trước đây, dù gặp phải tình huống nào, ông ấy đều tỏ ra mình đã nắm chắc mọi chuyện, nhưng bây giờ có vẻ ông ấy chẳng có chút manh mối nào.

“Lão Yên, rốt cuộc tình huống này là thế nào, chúng ta cứ luôn đi vào sâu trong rừng, thực sự có thể tìm ra phù đồ chín tầng sao? Liệu có phải chúng ta đã rơi vào một vòng luẩn quẩn rồi không?”

Cô Thu cau mày, phân tích từng chút một: “Dù sao chúng ta cũng không phải những người duy nhất đi tìm phù đồ chín tầng, mọi người đừng quên, còn có tên William tới từ nước Anh và cả đám người của lão Hàm tới từ Thiểm Tây cũng đang tìm kiếm thứ này.”

Lão Yên cũng nhíu mày lại, giữa làn khói thuốc lượn lờ, ông ấy cất tiếng hỏi: “Cô nghi ngờ chúng ta đang bị họ gài bẫy sao?”

“Ừ, cũng không phải không có khả năng này, lão Yên, ông ngẫm lại mà xem, một nửa cuốn da dê được bán đấu giá tại chợ đen, bọn họ đã có bản đồ, nói không chừng thực sự đã tới được nơi có phù đồ chín tầng, nhất định họ đã vào núi trước chúng ta. Mà sau khi biết chúng ta ở đây, dọc đường đi dựng lên một số chướng ngại vật để đánh lừa chúng ta là chuyện bình thường, có phải không?” Cô Thu nói.

Lão Yên ừ một tiếng: “Cô nói cũng không sai, quả thực là có khả năng này, nhưng tôi vã lão Hàm đã từng giao đấu, quả thực ông ta rất lợi hại, nhưng cũng không thể tạo ra một cái bẫy khiến chúng ta hoàn toàn không phòng bị được.”

“Ông đừng quên, bọn họ còn có William trợ giúp!” Cô Thu nhắc nhở.

Lão Yên khinh thường hừ một tiếng: “Đám người phương Tây kia ư, trừ việc có hoả lực mạnh hơn chúng ta thì chẳng có tác dụng gì, bọn chúng không thể tạo ra được thứ này.”

Nhìn bọn họ thảo luận càng ngày càng căng thẳng, tôi không nhịn được mà lên tiếng: “Mọi người thực sự xác định lời của Dạ Tinh nói là thật sao?”

Có thể ngay cả hai người họ cũng chưa nhận ra mình đã chọn tin tưởng vào phán đoán của Dạ Tinh, nhưng họ đã quên rằng chọn tin tưởng Dạ Tinh cũng đồng nghĩa với việc hoài nghi cô Tứ, đây là một nghịch lý.