Chương 565 Kim Thân Của Địa Tạng
Những lời của Dạ Tinh dường như không phải nói dối, nhưng cô Tứ bảo chúng tôi chờ tại chỗ này cũng không thể nào làm hại chúng tôi, cho nên… chắc chắn có điều gì đó mà chúng tôi đã bỏ qua.
Nếu chỉ nói giữa lời của Dạ Tinh với cô Tứ, tôi chắc chắn sẽ tin tưởng cô Tứ.
Lão Yên cùng cô Thu nghe tôi đột nhiên nhắc nhở liền ngân ngây cả người, sau một lúc lâu họ mới khẽ lắc đầu: “Đúng vậy, chúng tôi vậy mà lại tin tưởng cậu ta.”
Có lẽ bản thân họ cũng không hiểu tại sao mới chỉ một ngày trước đây mình còn đối chọi gay gắt với người của 303, thế mà giờ phút này lại có thể tin tưởng Dạ Tinh, theo tôi thấy, có lẽ là vì vẻ ngoài vô hại của Dạ Tinh, hoặc bởi vì biểu hiện trước đó của Dạ Tinh không tạo ra chút mâu thuẫn nào.
Tuy nhiên điều mâu thuẫn nhất nằm ở chỗ ý kiến của cậu ta hoàn toàn trái ngược lại với lời dặn dò của cô Tứ.
“Nhưng quả thực là không thấy Nha Tử đâu.” Cô Thu nói.
Tôi lắc đầu: “Nha Tử biến mất chính là vì anh ta đã rời khỏi vòng tròn này…”
****9:
Nói xong tự tôi cũng sực tỉnh, Nha Tử chỉ biến mất sau khi Dạ Tinh đưa ra lời cảnh cáo, cũng vì thế mà chúng tôi đã liên tưởng theo hướng này.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, vì sao anh ta lại biến mất? Chẳng phải chỉ vì anh ta không nghe lời chỉ dẫn của cô Tứ mà rời khỏi vòng tròn khi chưa được phép sao?
“Lão Yên, những gì tôi nói không sai chứ, mấy người chúng ta đợi ở đây đều không xảy ra chuyện gì.” Tôi tiếp tục nói.
Lão Yên nhíu mày càng sâu, tốc độ hút thuốc càng nhanh, một bao thuốc lá đã nhanh chóng thấy đáy, ông ấy còn muốn lấy thêm bao khác, nhưng đã bị cô Thu đưa tay cản lại: “Lão Yên, ông còn tiếp tục như vậy, cơ thể ông sẽ không chịu nổi đâu.”
“Một người hút thuốc lâu năm như tôi còn để ý tới chuyện này làm gì?” Lão Yên cười ha hả, không thèm để ý tới lời của cô Thu mà tiếp tục tìm một bao thuốc mới, lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, nói bây giờ điều quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải quyết rắc rối trước mắt.
Tôi ngồi xuống đất, vò đầu: “Tôi cảm thấy cách duy nhất chính là đánh thức Dạ Tinh.”
“Các người muốn làm cái gì, Dạ Tinh đã như vậy rồi, các người còn muốn đánh thức cậu ấy, muốn cậu ấy tiêu hao sinh mạng sao!” Phản ứng của Lưu Hàn Thu hơi lố.
Tôi nhịn không nổi mà đâm chọc ông ta một câu: “Vậy mạng của Khoái Đao không phải là mạng sao?”
Có thể là bởi vì cô Tứ không có mặt ở đây, nên Lưu Hàn Thu cũng chẳng kiêng nể gì: “Hừ, nếu lúc ấy cậu có thể giữ chặt cậu ta, cậu ta đã không xảy ra chuyện, hơn nữa, mấy người cùng lắm cũng chỉ là đám tham sống sợ chết thôi.”
Tôi không thèm để ý đến ông ta, chỉ quay đầu lại hỏi cô Thu có thể đánh thức Dạ Tinh không.
“Khả năng không cao lắm.” Cô Thu khẽ lắc đầu: “Sức sống của cậu ta đúng là đã bị tiêu hao, khi cưỡng ép đánh thức cậu ta thì tôi đã phát hiện ra, cậu ta hơi… Ừm, nói như thế nào nhỉ, nếu còn tiếp tục đánh thức cậu ta, chưa chắc cậu ta có thể chống đỡ được, cho nên cứ để cậu ta nghỉ ngơi mới là chính xác nhất.”
Đây không phải là điều tôi muốn nghe, tôi lập tức cau mày nhìn về phía Dạ Tinh đang được đám người của Lưu Hàn Thu bảo vệ sau lưng, cậu ta nằm ở đó, khuôn mặt tái nhợt như không còn chút máu nào đập vào mắt tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, đối với một gương mặt vô hại như vậy, quả thực tôi không thể ra tay tàn nhẫn được.
“Nếu không, chúng ta chờ thêm một chút đi?” Tôi đưa ra gợi ý, chỉ cần cô Tứ trở về thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng đám người của 303 ở bên kia lại không vui, lần này người có phản ứng lớn nhất lại chính là Trường Không, anh ta chắc chắn rằng phán đoán của Dạ Tinh chưa từng sai, đây cũng là lý do vì sao lần hành động này họ lại đưa Dạ Tinh đi theo, hiện giờ cậu ta nói nơi này có nguy hiểm, vậy chúng tôi nhất định phải rời khỏi đây.
“Được thôi, vậy các người đi đi.” Cô Thu dang hai tay ra, bày ra dáng vẻ thờ ơ.
Lưu Hàn Thu vừa nghe được lời này, thực sự đã chuẩn bị thu thập đồ đạc và rời đi, tôi lo lắng nhìn về phía lão Yên, nhỏ giọng hỏi ông ấy thực sự không ngăn cản sao?
Chẳng may mà xảy ra chuyện gì, đối với chúng tôi mà nói sẽ vô cùng khó khăn.
Lão Yên trầm giọng trả lời: “Cậu đừng quên Dạ Tinh đã nói những gì, nếu lời cậu ta nói là sự thật… Hà hà, chẳng phải cậu sẽ có kịch hay mà xem sao?”
Tôi sửng sốt, sau đó tôi liền hiểu ra lão Yên đang ám chỉ điều gì, bởi vì Dạ Tinh từng hỏi có phải có ai đó đã nhốt chúng tôi lại không, nếu đã bị nhốt lại, làm sao có thể trốn thoát dễ dàng chứ?
Vì vậy tôi cũng chẳng lo lắng nữa, chỉ đứng nhìn mấy người Lưu Hàn Thu thu dọn hành lý, cõng Dạ Tinh cứ thế bước về phía trước.
Bóng dáng của mấy người bọn họ cứ như vậy mà chậm rãi biến mất trong bóng tối, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa thấy ai quay lại, tôi có chút lo lắng: “Lão Yên, ông có chắc chắn bọn họ cũng đang bị mắc kẹt không?”
“Nếu bọn họ không bị mắc kẹt, lát nữa cô Tứ mà truy cứu, lão Yên, ông tính giải thích như thế nào đây?” Cô Thu ngồi một bên, bày ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.