Chương 569 Kim Thân Của Địa Tạng
“Hì hì, lúc rảnh rỗi không có gì làm tôi đã làm ra nó.” Cô Thu nháy mắt với tôi một cái: “Tôi còn chưa có thử đâu, vừa hay hôm nay lại có cơ hội.”
Cơ hội… Tôi quả thực không thể hiểu được với đầu óc như vậy, cô Thu lớn lên kiểu gì, mỗi lần lấy tôi làm vật thí nghiệm, đều dính tới thuốc nổ, tôi cũng chẳng có mấy cái mạng, cô ấy xác định mình không phải đang cố ý gây rối sao?
Thế nhưng cô Thu căn bản không đợi tôi kịp từ chối đã trực tiếp ném thứ kia lại đây, còn không quên kêu lão Yên mau tránh ra, lần này chắc chắn cô ấy sẽ cho nổ một cái hố trên nền đất.
“Chị Thu, nếu chị thấy tôi không vừa mắt thì cứ nói đi, tôi sửa còn không được sao? Chị đâu cần chơi tôi như vậy, tôi có mỗi một cái mạng này thôi.” Tôi bất đắc dĩ nói.
Giờ phút này, tôi không muốn thoát ra, tôi chỉ mong bàn tay kia nhanh chóng kéo tôi xuống dưới, nói không chừng còn có thể cứu tôi một mạng.
Ầm vang!
Trả lời tôi là một loạt những tiếng gầm rú, nghe âm thanh này, tôi nghi ngờ cô Thu có thể rất hận tôi và lão Yên, cho nên mới nhân cơ hội này mà mượn việc công trả thù riêng.
Bụi từ vụ nổ gần như đã tràn ngập cả hang động, sau đó bay vào trong phổi của tôi, khiến tôi ho ra cả nước mắt. Nhưng cũng may quả bom này chỉ là thùng rỗng kêu to, sau khi khói bụi tan đi, quả bom vừa rồi chỉ nổ ra một cái lỗ đủ để một người chui qua ở ngay giữa hang động.
“Tiểu Thu!” Lão Yên phẫn nộ quát lớn một câu.
Ông ấy bị khói bụi bám đầy mặt, phỏng chừng từ khi chúng tôi tiến vào núi Cửu Hoa tới nay, đây là lúc ông ấy chật vật nhất, mái tóc hoa râm của lão Yên đã biến thành màu trắng cả rồi, trên mặt còn dính một lớp bụi màu xám, thoạt trông vô cùng buồn cười.
Cô Thu thờ ơ mà xua tay: “Kích động cái gì, bộ tôi không biết uy lực của thứ mình tạo ra sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhưng vừa rồi cô đâu có nói như vậy… Tôi chửi thầm trong lòng, rốt cuộc cũng không dám nói ra, bởi vì tôi sợ cô ấy lại ném thêm một quả bom nữa tới chỗ mình.
Cũng không phải cô ấy không làm được chuyện như thế, bởi vì nhìn biểu cảm của cô ấy rõ ràng rất hưng phấn, phỏng chừng là bởi vì quả bom thí nghiệm của mình đã thành công.
“Sao ở chỗ này lại có nhiều tầng thế, đều là do lão Hàm đào ra à?” Lão Yên lẩm bẩm, rồi định đi vào xem thử.
“Cẩn thận một chút, bên trong không biết…”
“A!”
Tôi còn chưa kịp nhắc nhở xong, tiếng hét thảm thiết của lão Yên đã vang lên, cả người ông ấy nhảy ngược về phía sau, trên mặt ông ấy đã xuất hiện năm vết máu…
Năm vết máu đỏ tươi nằm trên má phải của lão Yên, dường như là đang châm chọc hành vi lỗ mãng vừa rồi của ông ấy.
Lão Yên lau mặt, phì một tiếng: “Ông đây muốn nhìn thử sao, phía dưới này rốt cuộc có thứ gì.”
Nói xong, ông ấy lại lao tới miệng cái hố kia, trông dáng vẻ này như thể lại muốn tiếp tục lao vào trong, tôi vội giữ chặt ông ấy lại: “Ông điên rồi à! Quan sát tình hình trước đã chứ.”
“Sợ cái gì, thứ này không phải chỉ là tinh tinh thôi sao, không có gì ghê gớm.” Lão Yên không đồng tình với thái độ của tôi.
Tôi hỏi ông ấy lấy cơ sở đâu mà nói thế? Chẳng may là cương thi thì sao, cửa hang bé như thế, muốn đi xuống phải mất rất nhiều sức, đến lúc đó mà gặp phải công kích thì biết chạy đến nơi nào.
“Cậu nhìn vết thương này đi, có giống bị cương thi cào không? Tôi nói cho cậu biết, nếu là cương thi thì cũng là một con cương thi vô dụng, vừa rồi tôi không có chút phòng bị nào, nếu đó là cương thi lợi hại, cổ của tôi đã bị vặn gãy rồi.” Lão Yên xua tay, sau đó móc ra một quả bom khói từ trong ba lô rồi ném xuống miệng hố.
Sương khói bốc lên, lão Yên trực tiếp chui vào trong hố, tôi sợ ông ấy đi một mình sẽ xảy ra chuyện nên cũng đành phải đi theo.
Lối đi này rất hẹp, tôi phải dùng rất nhiều sức mới chui xuống được. Lúc này khói đã tan được phân nửa, tôi có thể nhìn thấy lão Yên đang ở trước mặt mình không xa, ông ấy nắm súng lục, đưa lưng về phía tôi, nhưng mãi mà chưa có động tác gì thêm.
“Lão Yên?” Tôi ý thức được tình hình có gì đó không ổn, bèn thử lên tiếng.
Lão Yên quay đầu nhìn về phía tôi, nhưng trọng tâm của ánh mắt vẫn hướng về phía trước, ông ấy gào lớn: “Cậu nhảy xuống đây làm cái gì, chạy nhanh, mau đi lên!”
“Bây giờ ông nói lời này còn có ích gì chứ?” Tôi cũng gào trả một câu, sau đó nắm chặt dao găm và đứng gần lão Yên.
Lão Yên thở dài, thấy không thể thuyết phục được tôi, ông ấy cũng không phí sức nữa, chỉ nói nhanh: “Cậu chú ý đằng trước.”
Không cần ông nhắc nhở tôi cũng đã thấy rồi, phía trước chúng tôi có ba, bốn vật thể hình người màu đen tuyền, chúng đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi như hổ rình mồi.
Nói đám này là khỉ cũng không phải, bởi vì cách đứng của chúng cũng chẳng khác con người là bao, nhưng nói chúng là người cũng chẳng đúng, bởi vì trên người đám này còn có một lớp lông rậm rạp màu đen, đây là thứ không thể xuất hiện trên cơ thể người, còn cánh tay dài qua đầu gối cũng chỉ có tinh tinh mới có được.
****2:
“Người rừng…” Tôi nuốt nước miếng.