← Quay lại trang sách

Chương 570 Kim Thân Của Địa Tạng

Thỉnh thoảng sẽ có tin tức về việc nhìn thấy người rừng trong vùng núi sâu, hầu hết những người rừng này đều là con người nhưng đã bị vứt bỏ trong rừng từ khi còn nhỏ, sau này lớn lên, chúng sẽ có thói quen, tập tính tương tự như loài khỉ, nhưng vẫn giữ được một phần dáng vẻ của con người, vì thế mới được gọi là “người rừng”!

Tuy nhiên, cũng có một số trường hợp sau khi lớn lên mới bị lạc trong rừng, dù có làm cách nào cũng không thể đi ra khỏi rừng, cuối cùng đành phải vật lộn để sinh tồn trong rừng và trở thành người rừng, với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

“Đây thuộc loại nào?” Tôi nhanh chóng hỏi.

Lão Yên nghiến răng nghiến lợi: “Loại nào cũng có, theo suy đoán của tôi, loại sau hẳn là nhiều hơn, nếu không sao chúng còn biết đào hang và bố trí bẫy chứ?”

“Bẫy ư?” Tôi nghi hoặc nói.

Lão Yên ừ một tiếng, nói tất cả những mảnh vàng lá ở bên ngoài đều là bẫy nhử, nhìn thấy nhưng không bị cám dỗ thì không sao, mà một khi bị cám dỗ, bọn chúng liền kéo cậu xuống dưới để cho cậu nhìn thấy hậu quả của việc tham lam.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Mặt tôi nóng bừng lên, tuy rằng lão Yên chỉ nói đúng sự thật, nhưng người rơi vào bẫy nhử chính là tôi, hiện giờ trong ngực tôi còn giấu không ít vàng lá đâu.

Lão Yên có lẽ đã nhận ra sự bối rối của tôi, buồn cười nói không sao đâu, đây cũng là bản tính của con người thôi.

Bởi vì ông ấy đã có tuổi rồi, nói không chừng cũng sẽ làm bậy giống hệt những người trẻ tuổi như tôi, lúc này tôi mới đỡ bối rối.

Cũng không biết có phải ông ấy đang an ủi tôi không, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, sau khi cơn xấu hổ qua đi, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi lão Yên phải làm sao bây giờ, đám người rừng này trông không có vẻ gì là sắp tấn công chúng tôi.

“Bởi vì bọn họ chưa phải là người rừng hoàn toàn, vẫn còn biết được uy lực của cây súng trên tay tôi.” Lão Yên hừ một tiếng.

Tôi tò mò hỏi lão Yên, vậy tại sao vừa rồi ông ấy còn bày ra dáng vẻ hoảng sợ như vậy, tổng cộng chỉ có bốn tên người rừng, chúng tôi mỗi người giải quyết hai người thì cũng nhanh chóng xong thôi.

“Mỗi người hai tên, cậu định dùng con dao găm trong tay để đối phó với hai tên người rừng sao?” Lão Yên hỏi.

Tôi ước lượng con dao găm trong tay: “Hai tên thì có lẽ không được, nhưng một tên thì nhất định không thành vấn đề, sao thế, ông còn sợ súng của mình không đối phó nổi ba tên còn lại à?”

Theo tôi, đám người rừng này cùng lắm chỉ mạnh hơn trâu một chút, căn bản không có khả năng đối đầu với súng, bọn chúng cũng đâu phải là cương thi đao thương bất nhập đâu.

Lão Yên lộ ra vẻ mặt sầu muộn, không nói gì, mà chỉ dùng tay ra hiệu cho tôi, vừa nhìn thấy tôi liền biết lần này xong đời rồi, hoá ra khẩu súng trên tay ông ấy chỉ để làm cảnh, bên trong không có nổi một viên đạn.

“Sao lại không có đạn chứ?” Tôi nghĩ thầm trong lòng, ngoại trừ phải tiêu tốn mấy viên đạn vì gặp phải gấu đen giữa đường ra, còn lại chẳng khi nào chúng tôi phải dùng tới súng, một băng đạn của súng lục có thể chứa tới 12 viên đạn, lão Yên không thể nào bắn hết chẳng chừa lại một viên, hoặc là dưới tình huống cấp bách, lão Yên đã cầm nhầm súng.

Bởi vì lần này phải đối phó với tên William tới từ nước Anh, cho nên chúng tôi đã chuẩn bị hoả lực rất đầy đủ, nhưng khẩu súng lục này lại không có đạn vì lão Yên muốn dùng nó để dự phòng.

Lúc đó tôi đã phản đối quyết định của ông ấy, cho dù là đồ dự phòng thì để mấy viên đạn vào cũng chẳng sao. Nhưng lão Yên lại nói, nếu để đạn trong súng dễ gặp phải trường hợp lau súng cướp cò, dù sao cũng lấy cớ để miễn cưỡng bác bỏ phản đối của tôi.

“Trường An, cậu lùi lại phía sau đi.” Lão Yên nhẹ giọng nói.

Tôi lắc đầu, nói hai người thì vẫn có cơ hội chiến thắng, nhưng nếu chỉ còn lại ông ấy thì chắc chắn chẳng còn cơ hội nào, vì thế, cho dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể rời đi.

Lão Yên cười một tiếng, nói tôi đúng là cứng đầu, tôi nhún vai đáp: “Không phải tôi cứng đầu, mà là tôi cảm thấy mình vẫn mạnh hơn một ông già đã bước nửa chân vào trong quan tài như ông.”

“Nhóc con…” Lão Yên bật cười, sau đó nghiêm mặt lại: “Nếu cậu đã không đi, vậy thì giúp tôi đi!”

Tôi và lão Yên hợp tác rất ăn ý, chỉ cần ông ấy liếc mắt một cái, tôi đã biết ông ấy muốn làm gì, cho nên ngay lúc lão Yên giơ súng lên giả vờ lao về phía đám người rừng, tôi đã lập tức lợi dụng tình thế hỗn loạn của đối phương mà lao thẳng vào đội hình của bọn chúng, quơ chân gạt ngã một tên người rừng.

Lão Yên ra hiệu bảo tôi tìm người quan trọng hơn, tôi vội vàng gật đầu.

Miếng thịt trên mặt bàn ở tầng trên khiến tôi vô cùng khó chịu, tôi không muốn tin đó là của Nha Tử, cho nên, chỉ khi nào tìm được Nha Tử tôi mới có thể yên tâm.

Mặc dù đám người rừng này có sức khoẻ vượt trội, thân thể cũng linh hoạt, nhưng bởi vì có khẩu súng của lão Yên đánh lạc hướng, tôi cũng nhanh chóng phối hợp, nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã hạ gục cả bốn tên người rừng.

“Mau tìm xem!” Lão Yên cũng sốt ruột, hiển nhiên ông ấy rất quan tâm tới chủ nhân của miếng thịt kia.

Bên dưới là một không gian có kích thước tương đương với không gian bên trên, nhưng tối tăm hơn rất nhiều, bên trong cũng chẳng có gì.