Chương 578 Kim Thân Của Địa Tạng
Cô Thu hừ một tiếng, hiển nhiên cô ấy cho rằng những lời này của lão Yên có phần muộn màng, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, mà chỉ thúc giục lão Yên nhanh chóng giải thích.
Lão Yên cũng không vòng vo: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn nhờ sư phụ Dương phối hợp diễn với tôi một vở kịch, khiến cho Lưu Hàn Thu dồn sự chú ý lên người William và lão Hàm, tránh việc nửa đường ông ta làm ra chuyện khiến người bên phía chúng ta không thoải mái, nhưng khi con rối kia vừa xuất hiện, tôi liền biết chuyện này hỏng rồi.”
Theo lời của lão Yên, lúc đó vốn dĩ ông ấy không muốn làm cho Lưu Hàn Thu nghi ngờ William, dự định đến chân núi Cửu Hoa rồi mới tính tiếp. Nhưng khi xảy ra chuyện như vậy, ông ấy nhận ra đây là cơ hội tốt nên đã nhanh chóng phản ứng lại, sư phụ Dương cũng phối hợp rất tốt, thành công khiến cho Lưu Hàn Thu phải kiềm chế lại.
Nhưng trong lòng lão Yên cũng biết, con rối này nhất định không phải ngẫu nhiên xuất hiện, rất có thể nó thực sự tới từ nhóm của lão Hàm, bởi vậy ông ấy muốn lợi dụng Lưu Hàn Thu để dụ con rắn ra khỏi hang.
“Ông dụ như thế nào?” Đây là điều khiến tôi băn khoăn nhất, từ đầu đến cuối tôi không thấy họ làm gì để dụ dỗ kẻ kịch lộ diện cả.
Lão Yên trợn mắt nhìn tôi: “Cậu học cái gì không học, sao lại học được cái tính nóng vội của chị Thu nhà cậu vậy?”
“Đang yên đang lành, sao cứ phải lôi tôi vào thế? Cô Thu mắng.
Lão Yên cười ha ha, tiếp tục nói: “Bởi vì trên người Lưu Hàn Thu có thứ mà lão Hàm muốn, cho nên trên đường đi tôi đã cố ý tỏ ra bất hoà với Lưu Hàn Thu, để lão Hàm có cớ lợi dụng ông ta, thậm chí tôi còn sắp xếp một người kiểm lâm, không ngờ người kiểm lâm kia lại làm phản ngay lúc ấy.”
“Ý của ông là, việc người kiểm lâm kia làm cũng không phải do ông sai bảo?” Tôi rất quan tâm đến vấn đề này.
Lão Yên cười khổ: “Tôi có bị điên đâu, hà cớ gì tôi phải đâm vào bụng cậu một dao? Nếu nhát dao kia mà lệch thêm một chút, cái mạng nhỏ của cậu đã không còn rồi.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, dù mục đích của lão Yên có là gì, nếu ông ấy phớt lờ mạng sống của chúng tôi và trực tiếp đâm cho tôi một nhát, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
****7:
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, với sự tôn kính của lão Yên dành cho cô Tứ, sao ông ấy có thể ám sát cô Tứ chứ?
Chắc là do Diêm La Vương sai bảo!
Lão Yên gật đầu: “Diêm La Vương xuất hiện cũng khiến tôi rất bất ngờ, vì vậy chuyện người kiểm lâm kia làm phản cũng dễ hiểu, rất ít người có thể sống sót sau sự tra tấn tàn bạo của Diêm La Vương.”
Nói tới đây, ông ấy nhìn thoáng qua cô Tứ, mà cô Tứ lại chẳng hề có phản ứng gì, tựa như mình hoàn toàn không quen biết Diêm La Vương vậy, nhưng những ai trong số chúng tôi trải qua sự kiện ngày hôm đó đều hiểu rõ, giữa anh ấy và Diêm La Vương có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
“Sau khi tên kiểm lâm kia làm phản, kế hoạch của tôi đã bị ảnh hưởng không ít, chuyện tại miếu thờ sau đó cũng không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, vốn tôi tưởng rằng đó chỉ là một ngôi miếu bị bỏ hoang, còn muốn dụ dỗ băng đảng Thiểm Tây đem quân tới đây nhập cuộc, ai ngờ cuối cùng lại thất bại!
Quả bom được chôn ở trong hố chôn tập thể đó, cũng chỉ là vì muốn làm suy yếu năng lực của đám người Lưu Hàn Thu …” Lão Yên giải thích.
Nghe đến đây gần như tôi đã hiểu ra mọi chuyện, trực tiếp lên tiếng hỏi: “Cho nên ông mới dẫn dụ gấu đen tới, lại cố ý chọc giận bọn họ, chính là vì muốn để cho họ hành động đơn độc, tạo cơ hội cho bang Thiểm Tây theo dõi họ!”
“Không sai, nhưng cánh rừng này lại quá kỳ lạ, có một số việc là do tôi sắp đặt, có một số việc là ngoài ý muốn, xem ra kẻ địch vẫn cao hơn tôi một bậc.” Lão Yên lắc đầu cười khổ.
Tôi chợt hiểu tại sao có nhiều chuyện mà trước đây tôi không thể nghĩ ra, hóa ra lại có nhiều khúc mắc đến thế.
“Lão Yên, ý của ông là có người đứng sau tất cả chuyện này, đối phương biết rõ kế hoạch của ông, nên đã thêm mắm dặm muối vào kế hoạch của ông, khiến chúng tôi không thể hiểu được gì?” Cô Thu hỏi.
Lão Yên gật đầu: “Chỉ sợ đúng là như thế.”
“Diêm La Vương…” Cô Tứ đột nhiên mở miệng: “Ngoại trừ người kia ra không có người nào hiểu chúng ta hơn.”
Lão Yên cũng đồng ý với lời của cô Tứ, nói rằng 90% là gã, nếu không phải Diêm La Vương thì ông ấy cũng chẳng thể nghĩ ra ai khác.
Tôi cau mày hỏi: “Nhưng không phải Diêm La Vương không thể đánh bại cô Tứ sao?”
“Quả thật là vậy, xét về mặt quyền cước gã không phải là đối thủ của cô Tứ, vì vậy mới cần dùng tới mưu kế, xét về mặt này cô Tứ lại không bằng gã.” Lão Yên giải thích.
Bỗng nhiên cô Tứ cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, nếu không người kia sao có thể bò ra khỏi nơi đó được?”
Lại là những lời này, khi cô Tứ đối mặt với Diêm La Vương, anh ấy luôn khiến tên Diêm La Vương này phải rút lui, hiển nhiên gã hận anh ấy đến thấu xương, chỉ là tôi luôn tò mò, nơi đó rốt cuộc là nơi nào?
Đồng thời tôi cũng sắp xếp lại một số chuyện, chính lão Yên là người đã sắp xếp cuộc hành trình này, cho dù Lưu Hàn Thu đã bị ông ấy dẫn dụ vào bẫy, nhưng lão Yên cũng không thể khống chế toàn bộ, cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng. Hiển nhiên tên Diêm La Vương kia bây giờ chính là “chim sẻ”.