Chương 577 Kim Thân Của Địa Tạng
Sau khi thấy lão Yên khẳng định, cô Tứ khẽ gật đầu: “Cũng khó trách, đám người rừng kia giăng bẫy như vậy, người bình thường rất khó nhận ra, phàm là người có thể nhận ra đều nhìn thấy tử cục (kết cục chỉ là cái chết), nhưng lại không biết đó chỉ là trò dùng để hù doạ người khác mà thôi.”
Trò hù doạ trong mắt anh ấy đã khiến mấy nhà thông thái chúng tôi bị doạ cho chết khiếp, còn nghi thần nghi quỷ cả đêm, sự kính nể của tôi dành cho cô Tứ lại được nâng cao thêm một bậc.
Lão Yên vẫn còn hứng thú với những gì xảy ra sau khi cô Tứ rời đi, cô Tứ chỉ giải thích đơn giản một lượt, nói rằng sau khi anh ấy rời đi thì phát hiện ra hành tung của đám người lão Hàm, cho nên mới quay lại đường cũ.
“Ngài nói sau khi Kim Địa Tạng biến mất liền nhìn thấy bọn họ sao?” Lão Yên cau mày hỏi.
Cô Tứ “ừ” một tiếng: “Kim Địa Tạng không có liên quan gì đến đám người này, họ còn chưa có được cái bản lĩnh ấy.”
Lão Yên thấy lạ nói: “Trên đường đi tôi đã dựng lên rất nhiều chướng ngại vật, thậm chí còn…”
Nói tới đây, ông ấy liếc nhìn về phía tôi, rồi mới nói tiếp: “Thậm chí vì để đánh lừa lão Hàm cùng đám người của Lưu Hàn Thu, tôi còn nhiều lần động tay động chân khiến họ cho rằng mọi việc xảy ra trên đường đi đều là do đối phương phá rối!
Lão Hàm đã từng có xích mích với Lưu Hàn Thu, tôi muốn Lưu Hàn Thu chủ động khiêu khích lão Hàm, nói không chừng sẽ lừa được ông ta, thế nhưng lão Hàm vẫn chẳng chịu lộ mặt, về phần Lưu Hàn Thu cũng không biết có bị lừa hay không, nhưng ở đây lại có một con hươu ngốc đã suýt nữa bị lừa, còn muốn rút dao với tôi.”
“Ai bảo ông không nói cho tôi biết trước?” Tôi biết người mà lão Yên nói chính là mình, mặt nóng bừng, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác.
Nghe những lời ông ấy nói, tôi lập tức hiểu ra vì sao trên đường đi lại gặp phải nhiều nguy hiểm như thế, ngay cả con gấu đen cũng là do lão Yên cố tình thả ra, đây là muốn lấy mạng người ra để thử sao?
Hơn nữa, tôi hoàn toàn không hiểu mục đích của việc này, chẳng lẽ để lão Hàm nhìn thấy nội bộ chúng tôi lục đục sao, hoặc để ông ta nhìn thấy chúng tôi bị thương mà lộ mặt?
“Trường An, cậu không hiểu cục diện này lớn thế nào, khi tôi làm ra những việc này, tôi còn thả ra chút tin tức.” Lão Yên nói.
Tôi nhìn ông ấy, chờ lời giải thích, lão Yên hướng mắt ra ngoài lùm cây, thấy đám người của lão Hàm cũng tìm một chỗ để nghỉ ngơi và không có dấu hiệu rời đi, lúc này ông ấy mới lùi về sau, hạ thấp giọng: “Cậu còn nhớ rõ khi chúng ta vừa lên đường đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đương nhiên nhớ rõ.” Tôi gật đầu, lúc ấy Nha Tử lái xe, nhưng trong tình huống xe hoàn toàn khép kín như thế, lại có một con sâu chui vào cổ họng của anh ta, đây cũng là lý do chúng tôi nghi ngờ sư phụ Dương.
Biểu hiện sau đó của sư phụ Dương lại khiến chúng tôi chuyển sự hoài nghi lên người Lưu Hàn Thu, nhưng bây giờ xem ra, lão Yên mới là người dở trò từ trước khi chúng tôi lên đường.
Lão Yên nhướng mi liếc nhìn tôi: “Không sai, lúc ấy tôi chính là người đã thả con sâu kia ra, trong nó hung bạo vậy thôi, nhưng thật ra cũng không gây nguy hiểm gì đến tính mạng!
Cũng chính tôi đã dẫn đường cho sư phụ Dương khiến các cậu hoài nghi Lưu Hàn Thu vì không thể phân biệt rõ thật giả, nhưng sau khi xe của chúng ta dừng lại, cô Tứ lại chạy ra ngoài, sau khi ngài ấy quay lại, có một đám “người” tụ tập trước xe chúng ta, cậu có còn nhớ rõ những dấu chân đó không?”
Những dấu chân ấy trông không giống của con người, hình như là dấu chân của trẻ con, khi nghĩ đến đây tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác da đầu tê dại.
“Đó đều là những con rối, những con rối làm từ những đứa trẻ bị đột tử, không chỉ rất tàn ác mà còn rất hung dữ! Lúc đó phải có ít nhất là mấy con bao vây chúng ta, nếu không có cô Tứ khiến chúng kinh sợ, lúc ấy chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi.” Lão Yên nói.
Nghe ông ấy nói như vậy, tôi kinh ngạc nhìn thoáng qua cô Tứ, lúc đó anh ấy là người đã kêu tôi lái xe qua đó, chẳng lẽ anh ấy đã biết chuyện này từ lâu rồi sao?
Nhưng điều đó không đúng, nếu anh ấy biết thì sao còn để tôi lái xe qua đó chứ?
“Tôi biết.” Cô Tứ hất cằm về phía tôi: “Lúc đó tôi đã cảm nhận được khí tức của con rối ở gần đó, cho nên mới bảo cậu lái xe qua đó, sau khi đuổi theo được một đoạn tôi mới phát hiện ra nơi đó là hang ổ của đám con rối, thứ này rất khó chơi, nên tôi đành quay lại. Ai có ngờ vừa mới lùi một bước, chủ nhân của đám con rối lại đuổi theo, lúc đó tôi lập tức hiểu ra, người này đã ngồi đó chờ chúng ta tới từ lâu rồi.”
Hiếm khi cô Tứ giải thích kỹ càng tỉ mỉ như vậy, tôi nghe mà như lọt vào trong sương mù.
“Dọc đường đã xảy ra chuyện gì vậy, lão Yên, ông có thể nói cho tôi biết một chút được không? Bây giờ đầu óc tôi chẳng khác gì hồ nhão cả.” Cô Thu cũng bối rối y hệt như tôi, cô ấy cũng đã hỏi tất cả những vấn đề mà tôi muốn hỏi.
Lão Yên liếc nhìn cô ấy một cái: “Gấp như vậy làm gì, không phải tôi đang định nói sao?”