Chương 582 Kim Thân Của Địa Tạng
****9:
Bây giờ đã là buổi trưa, là thời điểm ấm áp nhất trong ngày, thế nhưng trái tim tôi lúc này lại như bị ngâm trong hầm băng!
Chỉ thấy Nha Tử đang đứng ở nơi đám người lão Hàm vừa đứng, trên tay anh ta cầm một con dao găm dính đầy máu tươi.
Mà ánh mắt của anh ta thì quét qua bụi cây nơi chúng tôi đang trốn, không biết có phải anh ta đã nhìn thấy chúng tôi hay không, tóm lại, ánh mắt lạnh lẽo kia không hề chứa chút cảm xúc nào, giống như tuyết phủ trên núi Cửu Hoa vậy.
Vẻ mặt nôn nóng vừa rồi của lão Yên giống như bị bấm nút tạm dừng, ông ấy chỉ có thể há to miệng, muốn nói gì đó nhưng vì quá khiếp sợ nên nói không nên lời.
Sau khi chia tay nhau ở chỗ đám người rừng kia, Nha Tử đã không còn xuất hiện nữa, chúng tôi đã ở đây một ngày một đêm, mặc dù tất cả chúng tôi đều bị hành động của đám người lão Hàm thu hút sự chú ý, nhưng trong lòng ai nấy vẫn luôn cho lắng cho anh ta.
Tôi còn tưởng anh ta đã rời khỏi núi Cửu Hoa, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó, không ngờ được anh ta ấy vậy mà lại đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Cậu ta…” Thật lâu sau, lão Yên mới thốt ra được một câu từ trong kẽ răng, nhưng chỉ có thế thôi.
Cô Tứ thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Nha Tử: “Cậu ta nhập ma rồi.”
“Nhập ma?” Tôi lặp lại câu nói ấy, sau đó lắc đầu: “Cô Tứ, không phải tôi không tin ngài, nhưng chuyện này cũng vượt quá sức tưởng tượng rồi, làm gì có chuyện nhập ma chứ.”
“Cậu cứ nhìn là sẽ biết.” Cô Tứ không tranh cãi với tôi, chỉ tay vào Nha Tử nói.
Tôi lo lắng nhìn vội nhìn sang phía Nha Tử, con dao găm trong tay anh ta khiến tôi cảm thấy bất an, máu trên đó rõ ràng vẫn còn mới, nhưng trên người anh ta lại chẳng dính chút máu nào, tôi muốn thuyết phục bản thân rằng đó là máu của một con thú hoang nào đó, nhưng trực giác lại nói cho tôi biết là không phải, đó là máu người.
Nha Tử đảo mắt nhìn quanh, rồi anh ta đi xung quanh nơi mà lão Hàm và những người khác từng nghỉ ngơi, như thể muốn xác định phương hướng dựa trên dấu vết mà nhóm của lão Hàm đã để lại. Qua một hồi lâu, dường như anh ta đã đoán được, vội cầm dao găm đuổi theo.
“Bây giờ có thể đuổi theo họ rồi.” Cô Tứ vẫy tay một cái.
Lão Yên ở bên cạnh đợi đã lâu lập tức lao ra ngoài, nếu không phải sợ bị Nha Tử phát hiện ra, đoán chừng tốc độ của ông ấy phải nhanh gấp đôi bây giờ.
Nhưng động tác của lão Yên vẫn không nhanh bằng cô Tứ, giọng nói của anh ấy vừa dứt tôi đã thấy anh ấy đứng cách chúng tôi khoảng 3 mét, nhanh đến nỗi tôi căn bản không kịp phản ứng lại.
Tôi vừa định tăng tốc thì bị cô Thu kéo lại: “Chậm một chút, cô Tứ có bản lĩnh khiến cho Nha Tử không thể nào phát hiện ra mình, nhưng cậu không có đâu, cẩn thận rút dây động rừng.”
“Chị Thu, chị cũng cảm thấy Nha Tử đã nhập ma sao?” Tôi nhìn cô Thu không chớp mắt.
Cô Thu à một tiếng: “Tôi tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải làm gì với Nha Tử đây, Trường An, cậu nói cho tôi biết, vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Nha Tử, cậu không có chút hoài nghi nào sao?”
“Không có!” Tôi hét lên như để che đậy suy nghĩ thực sự của mình.
Cô Thu cười như không cười mà nhìn tôi, dáng vẻ ấy như muốn nói, cậu xem, đến chính cậu cũng chẳng tin được.
“Chị Thu, tôi tin tưởng anh ấy, mặc dù Nha Tử đã làm ra chuyện sai lầm, nhưng nhất định là có nguyên nhân.” Tôi cố gằn từng câu từng chữ, sau đó không quan tâm tới phản ứng của cô Thu và Côn Bố, thẳng bước đuổi theo lão Yên.
Chúng tôi cứ đuổi theo như vậy cho tới buổi tối, khi tôi đuổi kịp lão Yên đã nhìn thấy ông ấy ngồi dưới đất như người mất hồn, ở đây không có tuyết, như thể làn mưa tuyết dày đặc không hề ảnh hưởng đến nơi này.
“Lão Yên, ông làm sao vậy, cô Tứ đâu?” Dáng vẻ của lão Yên khiến cho tôi cảm thấy bất an, tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Lão Yên liếc nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe: “Trường An, nếu Nha Tử làm ra chuyện gì mất nhân tính, cậu… cậu hứa với tôi, nhất định phải tự tay giết chết cậu ta.”
Tôi ngây người ra tại chỗ, vốn tôi còn tưởng rằng lão Yên sẽ nói tôi nhất định phải tha thứ cho Nha Tử, ấy vậy mà…
“Không thể nào!” Tôi cười lạnh nói: “Lão Yên, các người đều cho rằng tôi là thằng ngốc, có đúng không?”
Bọn họ cứ lần lượt diễn kịch trước mặt tôi, còn không phải vì tôi mới gia nhập 701 chưa được bao lâu, nên lừa tôi dễ nhất sao?
Lão Yên ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới cười khổ, nói: “Trường An, cậu đang nói cái gì thế, chúng tôi nào có coi cậu là thằng ngốc, có phải cậu vẫn chưa tin tưởng lời giải thích trước đó của tôi không.”
“Đúng vậy, tôi không tin!” Ánh mắt của tôi lúc này như cây đinh ghim lên người lão Yên: “Nếu ông bằng lòng giải thích, tôi sẽ không truy cứu nữa, ông chính là thầy của tôi, cũng là người đã dẫn tôi vào 701, cho nên tôi tin rằng ông nhất định có lý do riêng. Nhưng lão Yên à, ông đừng quên, chúng ta đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào”
“Nước Trường Dạ…” Lão Yên lẩm bẩm.
Tôi gật đầu: “Không sai, trong sa mạc mênh mông tại La Bố Bạc đã xảy ra chuyện gì, ông quên rồi phải không?”
“Vì nước Trường Dạ, ngay từ đầu toàn bộ người trong hai đội của 701 đã phải hy sinh, sau đó, tôi là người duy nhất còn sống sót trong số những người lính do đội trưởng Trần dẫn dắt.