Chương 583 Kim Thân Của Địa Tạng
Đám Manh Hiệp thì sao, chẳng còn một ai cả, đến thi thể của họ cũng không được đưa về, cho nên ông muốn nói với tôi cái gì đây, nói với tôi rằng mạng người không quan trọng bằng nhiệm vụ sao?”
Lão Yên thất vọng nhìn tôi: “Lúc trước khi cậu mới bước chân vào 701 tôi đã nói rõ ràng rồi, từ giây phút ấy trở đi, mạng của cậu đã không còn là của cậu nữa, cậu nhất định phải sẵn sàng vứt bỏ nó bất cứ lúc nào. Trường An, cậu như vậy khiến tôi thực sự rất thất vọng.”
“Ông thất vọng ư? Lão Yên, ông có biết không, hành động của ông mới khiến tôi thực sự thất vọng.” Tôi cười lạnh, nói: “Tôi có thể hiến dâng mạng sống của mình cho 701 bất cứ lúc nào, nhưng còn ông thì sao? Ông phải nói cho tôi biết lý do chứ? Tôi không muốn rơi vào kế hoạch của ông, cứ như vậy mà bỏ mạng, tôi cần biết được rốt cuộc vì sao mình lại chết.”
Lão Yên nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu không nhìn thấy đáy, qua hồi lâu, ông ấy rút ra một điếu thuốc, run rẩy châm lửa, sau khi hút được nửa điếu thuốc, ông ấy thở mạnh một hơi, vòng khói bay ra khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Trường An, cậu vẫn còn quá trẻ.” Ông ấy nhẹ nhàng nói.
Chỉ với một câu như vậy, tôi đã biết ngay trong lòng ông ấy quả nhiên vẫn còn ẩn giấu bí mật nào đó, những gì ông ấy vừa giải thích trong bụi rậm không hoàn toàn sai, thậm chí có thể nói là hoàn toàn đúng, nhưng chắc chắn là ông ấy vẫn còn bỏ qua chi tiết nào đó.
Ví dụ như vì sao lão Yên biết được cô Tứ vẫn luôn đi theo chúng tôi, vì sao ông ấy biết được ở đó có một hố chôn tập thể?
Còn cả chuyện “thi thể” bỏ trốn nữa, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Tôi cảm thấy ông ấy biết rõ những chuyện này, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, ông ấy lại chẳng chịu hé răng nửa lời.
Tàn thuốc lá chập chờn trong khu rừng dần tối đen như mực, lão Yên hút tiếp một hơi hết nửa điếu còn lại, lúc này ông ấy mới chậm rãi đứng lên.
Ngồi xổm quá lâu khiến ông ấy đứng dậy có hơi lảo đảo, nhưng rất nhanh ông ấy đã đứng vững, lão Yên vỗ nhẹ vào vai tôi: “Trường An, rồi sẽ có một ngày cậu hiểu được vì sao tôi lại làm như thế, từ khoảnh khắc đội trưởng Bạch cứu tôi trên pháp trường, cả cuộc đời tôi đều đã giao lại cho quốc gia. Những thứ còn lại dù quý giá đến đâu cũng phải xếp sau.”
“Bao gồm cả Nha Tử?” Những gì ông ấy nói quả thực làm cho người ta phải rung động, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được, có người nào trong nhóm chúng tôi không thể vào sinh ra tử vì tổ quốc chứ.
Tất cả những gì tôi muốn là một sự hy sinh rõ ràng.
Có lẽ lão Yên không ngờ được tôi sẽ hỏi trắng ra như vậy, sắc mặt ông ấy lập tức tái đi: “Cậu biết rồi sao?”
“Tôi không biết, tôi thì có thể biết được gì chứ?” Tôi nở nụ cười châm chọc: “Tôi chỉ biết Nha Tử không thể nào đột nhiên thay đổi như vậy được.”
Mặc dù họ vẫn luôn kể cho tôi nghe về thân thế của Nha Tử, nói trong máu của anh ta vẫn còn độc tố nhưng tôi vẫn không tin Nha Tử lại đột nhiên có thay đổi lớn đến như vậy.
Hơn nữa, lão Yên, người vẫn luôn yêu thương anh ta lại tuỳ ý để mặc Nha Tử chạy tới chạy lui một mình tại nơi núi rừng nguy hiểm thế này. Cho nên tôi mới có suy đoán, sở dĩ Nha Tử trở nên như vậy là vì lão Yên.
Là bởi vì lão Yên lợi dụng anh ta!
****0:
Chỉ là tôi không thể hiểu được toàn bộ sự việc từ trước tới sau, từng trong ra ngoài, nên rốt cuộc cũng không biết được mình đã đoán được mấy phần thật, mấy phần giả.
Lão Yên thở hắt ra: “Trường An, cậu chỉ cần biết, tôi sẽ không để cậu phải hy sinh một cách vô cớ là được.”
“Tôi tin điều này.” Tôi nhún vai: “Nhưng chỉ nhiêu đó thôi thì liệu đã đủ chưa?”
“Vậy cậu còn muốn cái gì?” Lão Yên nhìn tôi chằm chằm, nói.
Tôi cười ha hả: “Tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn ông nói ra hết chân tướng từ đầu chí cuối cho tôi biết, sau đó nói cho tôi biết ông cần tôi làm cái gì.”
“Cậu suy nghĩ quá đơn giản, tôi không hề nghi ngờ chuyện các cậu có thể vì quốc bảo mà hi sinh, nhưng một khi con người ta biết mình sắp chết nếu không trở nên quá mức hèn nhát thì cũng sẽ trở nên quá mức bốc đồng, cả hai hạng người trên tôi đều không muốn sử dụng, cậu có hiểu không?”
Lão Yên nhìn khu rừng được bao phủ hoàn toàn bởi một màu đen, nói những lời thấm thía: “Quá yếu đuối hay quá xúc động đều có thể khiến cậu dễ dàng mất mạng.”
Trong lòng tôi cả kinh: “Nha Tử gặp nguy hiểm sao?”
“Kể từ khi tiến vào núi Cửu Hoa tới nay, ai trong chúng ta mà không gặp nguy hiểm, bao gồm cả tôi và cậu, chẳng qua là có người bị công khai, có người bị ám hại mà thôi.
Tôi nói thật cho cậu biết, tôi không hề chắc chắn chút nào, thậm chí còn không dám nắm chắc bằng khi ở nước Trường Dạ vào năm đó.” Lão Yên trầm mặc, trông hơi giống một con hổ bị đẩy vào tuyệt cảnh.
Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy như vậy: “Nhưng cho đến nay, chúng ta gặp phải rất ít nguy hiểm…”
“Bề ngoài nguy hiểm đến mấy cũng không bằng bị người ta lén đâm trong bóng tối. Trường An, cậu rất thông minh, khi bằng tuổi cậu, tôi mới chỉ là một thằng nhóc suốt ngày chơi trò tìm mộ với xẻng Lạc Dương, lông cánh còn chưa mọc đủ mà thôi. Nhưng cậu khác tôi, đừng làm tôi thất vọng!” Lão Yên nói xong câu đó, liền có động tĩnh từ phía sau truyền tới.