Chương 586 Kim Thân Của Địa Tạng
Suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu trước khi tôi ngất xỉu là… chắc chắn họ đã tìm thấy phù đồ chín tầng!
Điều kỳ lạ là tôi ngất đi nhưng đầu óc lại chẳng hề choáng váng, tôi còn cảm nhận được lão Yên đã kéo tôi đi một đoạn, sau đó đặt tôi ở một chỗ nào đó.
Tiếp theo tôi lại nghe thấy hai âm thanh tương tự, hẳn là tiếng lão Yên kéo cô Thu và Côn Bố lại gần chỗ này.
Côn Bố cũng trúng chiêu ư?
Trong lòng tôi cả kinh, theo tôi, hẳn là Côn Bố không chịu ảnh hưởng bởi thứ kia mới phải.
Nhưng tôi không lường được, lão Yên hiểu rất rõ về Côn Bố, nếu ông ấy đã quyết tâm đối phó với Côn Bố, Côn Bố căn bản không thể chống đỡ được.
Sau đó lão Yên còn nói một câu gì đó, nhưng tôi nghe không rõ, tiếp đó có tiếng bước chân chậm rãi rời đi, chắc là của lão Yên.
Sau khi ông ấy rời đi, đầu óc tôi càng trở nên tỉnh táo, tôi liều mạng giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng không thể.
Bên trong phù đồ chín tầng rốt cuộc có cái gì, khiến lão Yên và cô Tứ phải dùng đến cách này để ngăn cản chúng tôi tiến vào trong đó?
Hơn nữa, mục đích của họ không chỉ là ngăn cản chúng tôi, nếu không với danh tiếng của cô Tứ tại 701, chỉ cần một lời của anh ấy đã khiến chúng tôi không dám phản bác lại.
Vậy ra đằng sau chuỗi sự việc phức tạp này nhất định phải có nguyên nhân khác, nguyên nhân này có thể giải thích được hành vi thỉnh thoảng lại tiết lộ chút tin tức cho tôi của lão Yên, ví dụ như ông ấy ám chỉ cho tôi biết Khoái Đao sẽ không chết, ông ấy còn trực tiếp chỉ ra mình biết cây sáo “U Lâm” đang trên người tôi…
Tất cả những điều này đều hướng tới phù đồ chín tầng…
Càng nghĩ, đầu óc tôi càng rối như tơ vò, tôi tự nhận mình đã suy nghĩ rất cẩn thận tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ khi chúng tôi đặt chân vào núi Cửu Hoa tới nay, trong đó bao gồm cả những chuyện chẳng có gì đáng để cân nhắc, nhưng tôi vẫn cảm thấy còn thiếu một mắt xích.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, tôi xoa bóp cánh tay đã tê dại của mình, vừa quay đầu lại đã thấy một nắm đấm bay thẳng tới phía mình.
Tôi hoảng sợ vội vàng né tránh, rồi ngay lập tức nghe được giọng nói phẫn nộ của cô Thu: “Trường An, rốt cuộc cậu đã nói cái quái gì với lão Yên vậy, sao tự dưng ông ấy lại nổi điên chứ?”
Nổi điên?
Tôi không hiểu được ý của cô Thu, đành phải hét lên: “Tôi không nói gì cả, tôi thì có thể nói được gì chứ, chị Thu, mặt tôi vẫn còn đau đây này, chị đừng gây thêm rắc rối cho tôi được không?”
Có lẽ vì nghe thấy trên mặt tôi vẫn còn vết thương, nên lúc này cô Thu mới chịu thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn thẳng về phía tôi, sau đó đứng bên cạnh Côn Bố đang vô cảm nhìn tôi, hiển nhiên anh ta cũng đang có ý chất vấn tôi.
“Tôi chỉ nghi ngờ ông ấy muốn tách khỏi chúng ta mà thôi, ông ấy biết được liền thẹn quá hoá giận.” Tôi không giải thích nhiều, chỉ nói ra một câu như vậy, nhưng cũng đủ để khiến sắc mặt của cô Thu và Côn Bố thay đổi.
Ngay lập tức, tôi ý thức được điều gì đó, bèn cười lạnh: “Có phải hai người cũng biết được chuyện gì hay không? Cả Nha Tử nữa, anh ta cũng biết được gì đó, các người, ai cũng muốn gạt tôi đúng không?”
“Không có…” Cô Thu nhỏ giọng trả lời, nhưng cô ấy thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi.
Tôi à một tiếng: “Đối với các người mà nói, thành viên có lai lịch thấp kém thậm chí đến quyền được biết sự thật cũng không có sao?”
Phản ứng của họ ít nhiều gì cũng khiến tôi cảm thấy có chút thất vọng, tôi tự nhận kể từ khi gia nhập vào 701 đến nay, tôi đã hiến dâng từng giọt máu nóng để hoàn thành sứ mệnh, thái độ của họ cũng khiến tôi có cảm giác như mình đã hòa nhập vào một đại gia đình.
Nhưng vào lúc này, tôi chợt phát hiện, ra, hoá ra mình khác với bọn họ, tất cả họ đều biết đến chuyện này, chỉ có mình tôi là chẳng biết gì.
Vậy còn Nha Tử thì sao, có phải anh ta cũng biết không?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức cảm thấy lòng mình tê lạnh, nếu anh ấy cũng biết, chẳng lẽ mọi chuyện giữa anh ta và lão Yên chỉ là một vở kịch, chỉ có người ngoài cuộc là tôi đây lo lắng vô ích sao?
Ngay lập tức, tôi cảm thấy mọi hành động trước đây của mình chẳng khác gì một tên ngốc, tôi dùng hết sức mình để bảo vệ bảo vật quốc gia, không phải là vì chịu ảnh hưởng từ bọn họ sao? Bây giờ ngẫm lại, họ đâu hề coi trọng tôi.
“Trường An, không phải như vậy…” Cô Thu cố giải thích.
Xong tôi chẳng muốn nghe thêm gì nữa, nhớ tới người đã nghi ngờ lão Yên suốt cả chặng đường này chỉ có mình tôi, ngẫm lại cũng thật mỉa mai, chẳng lẽ họ thực sự không nhận ra sự khác thường của lão Yên sao?
Kỳ thật bọn họ chính là người quen thuộc nhất với lão Yên, là gì có chuyện chỉ một mình tôi phát hiện ra ông ấy khác lạ chứ?
Còn nữa, vào buổi tối gặp phải gấu đen, tôi và cô Thu đã lạc vào khốn trận, lúc ấy chính cô Thu cũng nói tôi đừng tin tưởng bất cứ ai, bây giờ xem ra cô ấy không phải kêu tôi đề phòng tai nạn từ lúc nó còn chưa xảy ra, mà là đang nhắc nhở tôi điều gì đó?
“Được rồi, nếu mấy người đã thấy tôi chướng mắt như vậy, tôi cũng không đi cùng mấy người nữa, chị Thu, Côn Bố, từ nay chúng ta đường ai nấy đi.” Tôi nhẹ nhàng xua tay, tuyệt vọng mà chọn bừa một hướng để đi.