Chương 587 Kim Thân Của Địa Tạng
(Tuyệt vọng: Nguyên văn tác giả dùng từ Vạn niệm câu hôi 万念俱灰: Đây là một câu thành ngữ có nghĩa nôm na là mọi suy nghĩ, mọi kế hoạch đều đổ vỡ. Nó diễn tả cảm xúc hụt hẫng, thất vọng tới đột độ, thậm chí còn cao hơn cả tuyệt vọng.)
****2:
Tôi cứ đi lang thang trong rừng mà chẳng có mục tiêu gì cả, tuy rằng có thể quay lại chỗ cũ, nhưng tôi cảm thấy có chút không cam lòng, thế nhưng không quay lại, tôi cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì?
Tôi đã chẳng còn một người thân nào nữa, vốn còn cho rằng 701 chính là một mái nhà khác của tôi, nhưng bây giờ xem ra chỉ có mình tôi nghĩ như vậy, trong mắt họ, mỗi người chỉ là một mật danh mà thôi.
Cũng phải, nói mới nhớ, 701 có sự luân chuyển nhân sự lớn đến mức căn bản không thể xem nơi đó là một mái nhà.
Tôi không biết mình phải đi đâu, cũng không biết mình đã đi được bao lâu, chỉ cảm thấy trời mỗi lúc một lạnh hơn, khi này tôi mới nhận ra tuyết đã lại bắt đầu rơi tự khi nào, trên tóc tôi đã phủ một lớp tuyết dày.
Nhìn những bông tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, tôi tuỳ tiện chọn một nơi để ngồi xuống, sau đó móc cuốn “Tinh Quan Yếu Quyết” ra khỏi ngực, lúc này, tôi chỉ có thể nhìn ra được chút giá trị của bản thân từ trên cuốn sách này mà thôi!
Đúng rồi, tuy rằng tôi đã không còn người thân, nhưng truyền thừa của nhà họ Lưu còn chưa đứt, chỉ cần nghiên cứu kỹ lưỡng cuốn Tham Lang, tôi liền có thể kế thừa danh hiệu Hắc linh Tinh Quan.
Đến lúc ấy, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải truyền lại cho người khác, như vậy cũng có thể coi là công lao của tôi với tư cách là người thừa kế nhà họ Lưu.
Tôi chậm rãi lật từng trang giấy, trước kia tôi vẫn không thể đọc hiểu được cuốn Tham Lang mỏng tang này, bởi vì bản đồ sao trong đó được vẽ quá giản lược.
Nhưng không biết vì sao, bây giờ đọc lại, tôi luôn cảm thấy có một sức mạnh mơ hồ nào đó đang dẫn dắt tâm trí của tôi, hình như tôi lại có thể hiểu được một chút.
Đông Phương Thương Long Thất Tú, chỉ là một câu khẩu quyết ngắn ngủi nhưng dường như đã bao quát toàn bộ núi sông trên thế giới này, hóa ra ánh sao chiếu rọi trên mỗi một ngọn núi đều khác nhau.
“Hoá ra là như vậy!” Bỗng nhiên tôi lật lại trang sách vừa rồi, câu khẩu quyết trước đây cảm thấy vô cùng khó hiểu, bây giờ xem lại dường như đã không còn phức tạp như vậy nữa.
Tuy rằng tôi vẫn chưa nghiên cứu được tường tận, nhưng cũng đã lờ mờ hiểu ra được một chút, mỗi một chòm sao trong số bốn chòm sao này đều đại diện cho những kiến thức khác nhau.
Ở núi Cửu Hoa này, lấy trời làm chăn, đất làm giường, tôi thực sự có thể mò mẫm được một con đường.
Lập tức, tất cả sự oán giận đối với lão Yên và những người khác được cất giấu trong lòng đều bị tôi ném lên tận chín tầng mây, tôi chuyên tâm nghiên cứu, cố gắng tìm hiểu xem bốn chòm sao này đang muốn nói gì với mình?
Không biết mình đã đắm chìm trong đó bao lâu, nhưng khi tôi mơ hồ nhìn thấy phương hướng, tôi chợt nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau lưng.
Âm thanh đó rất nhỏ, như thể có người đang rón ra rón rén đi trên nền tuyết, tôi không khỏi rùng mình, đột ngột nhìn về phía sau: “Ai đó?”
Không có ai…
Tôi tự tin phản ứng vừa rồi của mình đủ nhanh, nếu phía sau có người, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối phương không thể nào biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.
Rốt cuộc đó là thứ gì?
Tôi dùng một tay nhét “Tinh Quan Yếu Quyết” vào trong ngực, một tay khác rút dao găm ra, thật cẩn thận di chuyển về phía phát ra âm thanh.
Trông dáng vẻ lúc này của tôi thực sự khá kỳ lạ, một người đàn ông lo lắng đi trên nền tuyết trắng, nhưng tôi lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của những bông tuyết rơi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của thứ gì cả.
Đúng rồi, tuyết!
Đột nhiên tôi nghĩ ra điều gì đó, tuyết vẫn đang rơi, nếu vừa rồi có thứ gì di chuyển trên tuyết, ắt hẳn sẽ để lại dấu vết.
Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nơi vừa phát ra âm thanh, đồng tử của tôi co rút lại… chính là dấu chân đó!
Sao nó lại ở chỗ này?
Những dấu chân này rõ ràng là của những thứ đã từng vây quanh xe của chúng tôi, nếu lão Yên nói không sai, thì đây chính là con rối được chế tạo từ thi thể của trẻ con!
Điều này cũng có thể giải thích tại sao con rối đó có thể biến mất ngay khi tôi mới quay đầu lại, bởi vì người điều khiển rối có lẽ đang trốn trong bóng tối và nhìn tôi chằm chằm, chỉ cần tôi có bất cứ động tĩnh nào đối phương đều phát hiện ra.
Không xong rồi!
Tôi bất ngờ lăn về phía trước, nhưng một tiếng xé gió đột nhiên lao tới về phía tôi với tốc độ nhanh hơn, bất chợt xoay người nhìn lại, tôi thấy một đứa bé chỉ cao tới đầu gối của mình bỗng nhiên lao lên người tôi.
Đôi mắt trống rỗng của đứa bé và cơ thể đầy những vết máu đỏ của nó khiến cho gương mặt non nớt của nó thoạt trông vô cùng đáng sợ.
Trên người nó chẳng có nổi một manh áo, trên người chỉ có những sợi chỉ bạc mảnh mai, làm tăng thêm vẻ quả dị cho thân thể vốn đã đáng sợ ấy.
Bùm…
Con rối kia lập tức bám vào người tôi, bò tới ngực tôi với tốc độ cực nhanh rồi há miệng ra cắn.